Monthly Archives: May 2014

Niềm Khát Sống Nguyên Sơ

ANH TRAN VIET LONG OI,

1.TÔI PHẢI NÓI VÀ CHỈ MỘT CÂU MÀ THÔI. ANH HAY LẮM, ANH TÀI LẮM, ANH GIỎI LẮM
2. XIN ANH LÀM ƠN NHỚ DÙM RẰNG, ĐỐI VỚI LPS THÌ TVLONG LÀ NGƯỜ CHỦ TICH PHỤ TRÁCH TRANG MẠNG PHẬT HOC VIỆN LONG HOA CUA HDTSTU, GHPGHH MÀ LE CONG ĐA LÀ NGƯỜI KHỞI SU TỪ LÂU  CHO ĐẾN KHI LCD BỎ TỤI MÌNH Ở LẠI ĐỂ VỀ TRÊN ĐÓ VỚI PHẬT.
3. ANH MÀ NÓI TỚI NÓII LUI LÀ ANH MUỐN CHO LPS CỦA ANH BUỒN ANH,TRÁCH ANH, GIÂN ANH RỒI KHÔNG CÒN NỮA ĐÓ NGHE KHÔNG.
4. TỪ SÁNG ĐẾN GIỜ TÔI CHỜ ANH GỌI. ANH LO  LỊỆU VỤ TÔI XIN YẾT KIẾN HOA HẬU ĐA
TRIỆU PHÚ BÍCH LIEN. TÔI BIẾT LÀ PHẢI CÓ ANH TVL THÌ MỚI THÀNH CÔNG.
RẤT CẢM ON ANH TVL.
lephuocsang

TS. LêPhước Sang

Hội truởng HĐTSTƯ GH-PGHH
————————————————
12432 Euclid Street, Garden Grove, CA 92840
832-397-9813 & (714) 584-7778 (xin để lại message)
2014-04-26 19:59 GMT-07:00 Tran Viet Long <longviettran@yahoo.com>:

Thưa Giáo Sư,
Xin gửi đến Giáo Sư một bài đọc thơ ngắn tôi viết về một bài thơ của một anh bạn QGHC quê ở Quận Nhơn Trạch (bên kia sông Nhà Bè) để Giáo Sư đọc cho vui.  Giáo Sư open từ attachment thì mới thấy hình ảnh.  Nếu thấy có thể post trong website Long Hoa thì xin Giáo Sư tùy nghi.
Tôi sẽ gửi cho Giáo Sư bài giới thiệu tập thơ “Những Điệp Khúc cho Dương Cầm / Refrains pour Piano” của Thầy Tuệ Sỹ sau vì phải viết cẩn thận để khỏi phụ lòng Thầy đã gửi tặng cho tôi từ trong nước.
Thân kính,
tranvietlong
 

 

 

Được Thi sĩ Dương Quân gởi tặng bài thơ ngắn “Giấc Xưa,” (click to review) tôi mãi bâng khuâng chưa nắm bắt được những hàm ngụ của tác giả qua năm mươi sáu chữ giản dị tưởng chừng như vô cùng hồn hậu của mối tình đơn phương đầu đời làm vang danh chàng thi sĩ lãng mạn Phạm Thiên Thư:

 

“Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ,
“Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay.


Nhưng không! “Giấc Xưa” không đơn giản như thế sau khi tôi chợt nhận ra từ hai động từ “thèm” và “khát” đầy ẩn dụ. Thế thì chủ từ và túc từ của hai động từ nầy ở đâu? Xin thưa, đầy đủ cả ở đây, và qua đó mới thấy được cái tài hoa của tác giả trong việc vận dụng con chữ tuyệt vời sinh động và nhạc điệu vô cùng thanh nhã mà lại hoàn chỉnh với niêm luật khắc khe của một bài Đường thi thất ngôn bát cú:

“Đất trời, mây gió thèm tơ nắng
“Hoa cỏ, sông hồ khát bụi mưa

 

Thuở hồng hoang xa mờ trong hoang sử khi sinh vật hình thành thì sự luyến ái xuất hiện như là một tất yếu của niềm khát sống nguyên sơ, ngay cả thực vật cũng có chức năng truyền giống âm dương mà những lễ hội cỏ cây dân gian mùa Xuân và mùa Hạ ở Châu Âu không những mang tính biểu tượng mà còn là những hình ảnh dân dã nhằm mục đích giáo dục những con người trẻ tuổi đầy tính hồn nhiên về sự giao hòa giữa người nam và người nữ, một nhu yếu thiết thân của sự tồn lưu đời sống. (1)

 

“Ta rước em về thuở cổ xưa

Buổi hồng hoang ngàn triệu năm thừa

 

“Đất trời, mây gió thèm tơ nắng

“Hoa cỏ, sông hồ khát bụi mưa

Niềm khát sống nguyên sơ đó là sự chiết tỏa tự nhiên của năng lực bị kiềm tỏa khi mà tinh lực càng dồn nén thì tình yêu càng thăng hoa lãng mạn và đôi khi trở nên thánh hoá. Theo thời gian, bầu khí quyển nóng dần, bầu trời trở nên quang đản, những núi băng trên hai cực và trên những núi cao như Hy-mã-lạp-sơn từ từ tan vỡ thì biết bao thần thoại tình yêu được ra đời để đáp ứng nhu cầu khát sống ngày một mãnh liệt hơn.

“Em lãng du trên tầng tuyết vỡ

“Ta tham thiền dưới bóng trăng đưa

Quả là thật khó trả lời cho câu hỏi Why is there Being but not Nothing?” của Lebniz, tại sao có Hữu Thể mà không là Hư Vô, thì Thi sĩ Dương Quân đã tìm về Phật lý để giải thích nguồn gốc tình yêu qua Thập Nhị Nhân Duyên. Từ Vô Minh, người nam thẩy tò mò về sự khác biệt về hình dáng của người nữ, và ngược lại; họ thích nhìn ngắm nhau (Sắc), vuốt ve nhau (Xúc), v.v…

 

“Vô minh! Sao ý tình ngây ngất?

Bờ mộng như tràn khắp cõi thơ.

 

Trong thời tiền sử đó, đời sống thật giản đơn, không tích luỹ, không tranh giành, nhưng niềm khát sống nguyên sơ thì vô cùng dào dạt. Ngôn ngữ trao đổi hằng ngày thật thô sơ, chủ yếu là tên gọi những gì cụ thể chung quanh trong cuộc sống; một vài lời trừu tượng được dùng để diễn tả tình cảm yêu thương nhiều hơn là ganh ghét. Lời nói thuở xa xưa đó là những lời thân ái, là ngôi lời (the words), là thi ca của cõi thơ hồn nhiên ngập tràn hạnh phúc. Và như W. Wordsworth (hình trên) đã viếtcái tươi trẻ của buổi bình minh là niềm chân phúc vô biên:

 

“Bliss was it in that dawn to be alive
“But to be young was very heaven.


Chân phúc đó là niềm khát sống nguyên sơ dâng tràn trong cõi “Giấc Xưa.”

 

Trần Việt Long
Advertisement
Categories: Tài Liệu Tham Khảo | Leave a comment

Thưa Chủ Tich Hôi Đồng Chỉ Đạo Trung Ương VNQDĐ Thống Nhất,

Thưa Chủ Tich Hôi Đồng Chỉ Đạo Trung Ương VNQDĐ Thống Nhất,
Khi hay tin Đồng Đạo Phật tử Vo Quang An từ trần, với tư cách Hội trưởng, thay mặt toàn thể các cấp lãnh đạo HĐTSTU,GHPGHH và Đồng Đạo PGHH Quốc nội va Hai Ngoại, vốn luôn coi VNQDĐ như ruột thịt, với lãnh tụ Phan như Toản , chúng tôi trân trọng kính gời văn thơ nầy bày tỏ  tấm lòng phân ưu thành khẩn và thân thiết nhứt của chúng tôi đến với Chủ Tich HĐCĐTU và gia đình mà chúng tôi rất kính mến và quí trọng,
Chúng tôi xin thành tâm cầu nguyện ” Phật Tổ, Phật Thầy từ bi gia hộ cứu vớt vong linh Vo Quang An thoát chốn mê đồ vang sinh Miền Cực Lac.”; ” Nam mô Tây Phuương Cực Lac Thế giới, tam thập lục vạn ức, nhứt thập nhứt vạn, cửu thiên ngủ bá, đồng danh đồng hiệu đại từ đại bi tiếp dẩn vong linh đống đạo Phật tử Vo Quang An, A Di Đà Phật”
Thành kính phân ưu.
lephuocsang
TS. LêPhước Sang

Hội truởng HĐTSTƯ GH-PGHH
Categories: Hội Đồng Trị Sư | Leave a comment

LỜI KÊU GỌI

LỜI KÊU GỌI

BẢO VỆ CHỦ QUYỀN ĐẤT NƯỚC

TRƯỚC HÀNH ĐỘNG XÂM LẤN CỦA TRUNG QUỐC

_______

– Quý vị Lãnh đạo Tinh thần các Tôn giáo.

– Quý vị Lãnh đạo các Đảng phái, Cộng đồng, Đoàn thể Việt Nam hải ngoại.

– Quý vị Cựu Quân nhân QLVNCH và Sĩ quan, Binh lính Quân đội Nhân dân Việt Nam.

– Toàn thể Quý Đồng hương và Đồng bào cùng anh chị Thanh niên Sinh viên Việt Nam

Kính thưa Quý vị,

Ngày 1 tháng 5 năm 2014 vừa qua, nhà cầm quyền Trung Quốc đã ngang ngược đưa giàn

khoan dầu HD-981 và nhiều tàu kể cả chiến hạm vào hoạt động tại khu vực thuộc lô dầu khí

143, hoàn toàn nằm trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam, chỉ cách bờ

biển nước ta khoảng 120 hải lý, không xa khu vực mà Tập đoàn Exxon Mobil đã phát hiện

trử lượng lớn khí đốt (gas). Theo truyền thông quốc tế đây là giàn khoan nước sâu lớn nhất

và tân tiến nhất trị giá hàng tỷ đôla của Trung Quốc, dài 114m, rộng 90m, cao 136m, có thể

hoạt động ở độ sâu 3.000m. Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện Trung Quốc gây

hấn Việt Nam liên quan đến việc tìm kiếm năng lượng, nhưng là lần đầu tiên Trung Quốc thực

hiện hoạt động khai thác dầu mỏ tại vùng nước thuộc tuyên bố chủ quyền của Việt Nam.

Trong quá khứ, năm 1974 Trung Quốc đã xâm chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa từ quyền

quản lý của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa và một số đảo đá ngầm thuộc quần đảo Trường Sa

của Việt Nam năm 1988 rồi hung hăng tuyên bố chủ quyền lãnh hải, quyền khai thác các tài

nguyên lòng biển trong chiến lược mở rộng quyền, chủ quyền của Bắc Kinh tại Biển Đông và

cái gọi là “đường lưởi bò chín đoạn”.

Kính thưa quý vị, là người Việt Nam, ai trong chúng ta cũng nhận rõ chưa bao giờ đất nước

mình lại lâm vào tình trạng cực kỳ bi thảm, nguy khốn như hiện nay: Bên trong thì thượng

tầng lãnh đạo phe phái tranh giành sát phạt nhau, kinh tế tuột dốc, văn hóa đạo lý suy đồi, xã

hội hỗn loạn vô kỷ cương. Ngoại bang với sự tiếp tay của tham quan nội địa, đã xâm nhập sâu

vào lãnh thổ Việt, thành lập những phố, những làng người Trung Quốc loang lỗ khắp cùng đất

nước; Bên ngoài thì hải quân, hải tuần Trung Quốc vây bắt, khủng bố, ức hiếp ngư dân Việt.

Họ ngang nhiên xâm lấn đưa giàn khoan vào sâu trong vùng biển kinh tế Việt Nam như chỗ

không người; Họ còn xây căn cứ, xua tàu chiến, lăm le nuốt trọn cả vùng biển trời, hải đảo của

chúng ta. Quả thật vận mệnh tổ quốc Việt Nam như con thuyền chông chênh vô chủ.

Trong hoàn cảnh ấy, vì hệ lụy trong guồng máy đảng trị, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam

mãi loay quay yếu ớt chống chỏi, mong cầu hòa nhưng không hiệu quả với kẻ xâm lược

phương Bắc. Tình đồng chí Quốc tế Cộng sản không những không giúp được Cộng sản Hà

Nội thoát khỏi con quái vật đói khát Bắc Kinh mà lại còn gây thêm khó khăn khi chống đở.

Giữa cảnh Tổ Quốc lâm nguy, dù vô cùng bất bình phẫn nộ trước thái độ khiếp nhược của nhà

đương trị Việt Nam nhưng không thể vì vậy mà đành tâm để mặc cho lãnh thổ, lãnh hải nước

nhà rơi vào tay giặc nên sau khi tiếp xúc, thảo luận, lắng nghe tâm ý của nhiều vị lãnh đạo các

tôn giáo, đảng phái, cộng đồng, đoàn thể khắp nơi – chúng tôi gồm những cá nhân người Việt

đang tạm cư tại nhiều nước trên thế giới thuộc mọi thành phần dân tộc Việt Nam quyết định

phát động “Phong Trào Bảo Toàn Trường Sa, Đòi Lại Hoàng Sa” vận động toàn dân Việt

Nam trong và ngoài nước cùng đứng lên bảo vệ non sông, chống quân xâm lược Trung Quốc.

Mục tiêu của Phong trào là:

Thứ nhất: Tố cáo hành động xâm lăng Hoàng Sa và xâm lấn Trường Sa thuộc Việt Nam của

nhà cầm quyền Trung Quốc trước công luận Quốc tế.

Thứ Hai: Kiên quyết bác bỏ đòi hỏi ngang ngược và phi lý của nhà cầm quyền Bắc Kinh về

cái gọi là “chủ quyền lãnh hải Đường lưỡi bò” và kêu gọi Liên Hiệp Quốc cùng các quốc

gia trên thế giới chính thức phủ nhận giá trị về tuyên bố chủ quyền của Bắc Kinh và xác định

Quyền Tự Do Lưu Thông Trên Biển Đông.

Thứ Ba: Vinh danh, tri ơn những anh hùng liệt sĩ đã ngã xuống, anh dũng hy sinh tại Hoàng

Sa và Trường Sa để bảo vệ chủ quyền đất nước.

Thứ Tư: Sát cánh cùng với nhân dân trong nước, đòi hỏi nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam

phải cởi bỏ sự lệ thuộc chính trị, đứng dậy công khai cùng với Philippines và các nước khác

khởi kiện nhà cầm quyền Trung Quốc về những hành động xâm lược tại Hoàng Sa, Trường Sa

và những vi phạm trên Biển Đông.

Thứ Năm: Kêu gọi nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam đặt quyền lợi của Tổ Quốc lên trên,

sáng suốt và can đảm mở ra sinh lộ mới cho đất nước, chuyển đổi và xây dựng một chế độ dân

chủ hợp lòng dân. Cùng với mọi thành phần dân tộc trong và ngoài nước xây dựng thế đoàn

kết lớn, khơi mở nội lực dân tộc để bảo toàn lãnh thổ, lãnh hải, triệt tiêu mọi âm mưu đồng

hóa Việt Nam của Trung Quốc.

Thứ Sáu: Khẩn thiết kêu gọi đồng bào, nhất là anh chị em thanh niên, sinh viên Việt Nam

quốc nội và hải ngoại cùng dấy lên một phong trào yêu nước bảo vệ và dành lại chủ quyền

Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam.

Kính thưa Quý Vị,

Không ai yêu nước Việt Nam bằng người Việt Nam và cũng không ai cứu được nước Việt

Nam nếu người Việt Nam không muốn đứng lên tự cứu. Trong nhận thức đó, bằng tất cả

quyết tâm và vì quyền lợi tối thượng của dân tộc, chúng tôi tha thiết mong được sự đồng cảm,

ủng hộ và tham gia “Phong Trào Bảo Toàn Trường Sa, Đòi Lại Hoàng Sa”.

Trân trọng cám ơn Quý Vị và kính chào “Đoàn Kết – Quyết Thắng”.

Hoa Kỳ, ngày 09 tháng 5 năm 2014

Thay mặt nhóm chủ trương

 

_______________

Nguyễn Văn Nam

Tổng Bí Thư

Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng

Categories: Lịch Sử PG Hòa Hảo | Leave a comment

THE WORLD MESSAGE

Sự kiện và tài liệu tham khảo for debate – Tien si Le Phuoc Sang , nhà thờ James Vũ , nhà thơ Huỳnh Long Giang ký tên vào the World Message

Inbox x

Lap Nguyen <nguyenadoclap@gmail.com>

May 24 (7 days ago)
to lanhoangvu, Sonny, jennifer, El, Bach, me, Johnny, Peter, vuongnguyenbbc, Dean, demi_trinh7477, Tonga, lynnhoang09, quandinh02, danquyennews, son, Ha, Phuong, dodzungnv, doanvando, Loc, kelving, tuongthang, quangvuongpn, quangvuong20

Dân Chính Media – kính đề nghị thân hào nhân sĩ & bằng hữu & đồng hương tiếp tục print out và ký tên gửi đến TTK Ban Ki Moon và TT Barack Obama … One does one’s task  by launching an international operation against Neo-fascist Chinese leaders in Beijing – We should call it – A Stamp for The International World Order and Justice (Chiến dịch – Một con tem vì trật tự và công lý thế giới)

 

 

THE WORLD MESSAGE

 

 

Date:

 

To President Barack Obama

White House

1600 Pennsylvania Ave NW,

Washington, DC 20500

From: Mr. Mrs. Ms.

Add: …………………………

……………………………….

Tel:                                Email:

 

Ref: Chinese HD 981 Oil Rig installment is an act of invasion, and of trample on international law

 

 

Dear Mr. President of the United States

Honorable Senators and Congress members

 

Based on what China recently transgressed and poached on Vietnamese territorial waters and its neighboring nations including Philippines, we absolutely call for an international action against the Chinese HD 981 Oil Rig installment within the 200 mile exclusive economic zone of Vietnamese maritime waters. This is an act of invasion within Vietnamese territorial waters, and, of trample on international customs and laws.

 

We, human being and community of civilized nations, do not allow China – the neo-fascism of Beijing – to arbitrarily poach, encroach, and steal national resources from other countries.

 

The silence of international community will create the worst precedent that will harm the world order, and peace, and sustained development.

 

We really want all of you – responsible powers – to act right now and prevent us from being victims of the collapse of International justice.

 

We want the United Nations and its members to create the United Nations Maritime Police (UNMP) and to equip these special units with satellites and modern vessels supervising the East Sea (called Biển Đông). Particularly, tell Chinese leaders to stop acting as hegemonic Neo-fascists. There will have no place for them in a civilized world and United Nations Security Council (UNSC)”.

 

Best regards,

 

 

 

Signature

 

4 Attachments

 

 

 

Tiến sĩ Lê Phước Sang ký tên vào World Message.jpg

James TP Vu signs petition.JPG

Huyền Tâm Huỳnh Long Giang signed World Message.jpg

Message warning the Neo fascism of China – BKM- final.doc

 

Categories: Tin Hải Ngoại | Leave a comment

Trân trọng giới thiệu bạn đọc MỘT TUYỆT TÁC BẢN TRƯỜNG CA THỨ BẢY

Moi cac Ban doc  bai Tho nay. Tho nhu the nay moi goi la Tho. Qua hay !
Trân trọng giới thiệu bạn đọc        MỘT TUYỆT TÁC   
BẢN TRƯỜNG CA THỨ BẢY
(Gởi người anh em bên kia giới tuyến)
 
Gió thu lạnh, từng lá vàng run rẩy
Cây  trơ cành buồn bã hứng trời sương
Tôi viết tiếp bản trường ca thứ bảy
Chút lòng người vong quốc gởi quê hương !
 
Một quê hương bên kia bờ đại hải
Nửa địa cầu vời vợi cánh chim bay
Quê tôi đấy, dân đau thương quằn quại
Tôi xa quê, lòng nhớ qúa, đêm ngày!
 
Xưa, đẹp lắm, từng bờ sông, ngọn núi
Giặc tràn về tất cả trắng màu tang
Hăm mấy năm tôi chờ cơn gió nổi
Tôi đợi Kinh Kha phất ngọn cờ vàng!
 
Anh hỏi chúng tôi sao yêu đất nước
Lại âm thầm rời bỏ để ra đi
Và chị hỏi vì sao yêu tổ quốc
Cần bàn tay xây dựng lại không về ???
 
Tôi thẳng thắn trả lời anh và chị
Giận cũng đành. Tôi nói thật lòng tôi
Nếu còn đó, một độc tài đảng trị
Tôi có về, về tranh đấu mà thôi !
 
Quê hương đấy nhưng tôi không ở được
Cũng không về đóng góp bởi vì saỏ
Bởi Bác Đảng qúa tham tàn, bạo ngược
Hút máu dân đen, xiết họng đồng bào !
 
Hai chúng ta ở hai bờ giới tuyến
Hai con đường, lý tưởng nghịch chiều nhau
Tôi yêu tự do, công bình, chính thiện
Chế độ do dân lựa chọn, dân bầu
 
Đường anh chị rắc gieo mầm oan nghiệt
Nào giáo điều, nào lừa mị, gian tham
Nào khủng bố, nào tù lao, tiêu diệt
Nên căm hờn đầy dẫy Bắc Trung Nam !
 
Tôi nói thế nếu anh không vui lắm
Thì xin nhìn đất nước một lần xem
Có phải dân lành đói ăn, rách mặc
Chẳng tự do, không một chút nhân quyền ?
 
Dòng Bến Hải, Đảng chia đôi  vĩ tuyến
Rồi Đảng xua quân  xâm lược miền Nam
Có phải Đảng ném thương binh xuống biển
Đoạn tôn danh người …”mất tích”….vinh quang ?
 
Có phải Đảng đã trả thù ác độc
Dân miền Nam sau khi cướp miền Nam
Nhãn “Cải tạo”, mác “khoan hồng, học tập”
Thực chất giết người quỷ quyệt, dã man ?
 
Có phải Đảng chặt cây rừng, trộm gỗ
Để lụt hàng năm nước nổi, dân chìm ?
Cứu trợ gởi về, tiền kia Đảng giữ
Hiện vật nhập khọ Dân đói, đứng nhìn ?
 
Có phải đất dân Đảng thu, Đảng lấy
Dân biểu tình đòi, Đảng trả lại chưa ?
Có phải khắp nơi lòng dân chán ngấy
Những oán hờn cao chất ngất đơn thưa ?
 
Có phải Đảng bán dân làm nô lệ
Hết hạn rồi chẳng nhận họ về không?
Nước người trả. Đảng làm ngơ, mặc kệ
Chỉ dân đen là thân phận khốn cùng!
 
Có phải trẻ thơ bao em thất học
Đêm vỉa hè, ngày bới rác tìm cơm
Trường lớp thiếu nhưng hotel vẫn mọc
Dân không nhà nhưng Đảng lắm sân golf ?
 
Có phải Đảng bôi đen dòng lịch sử
Dạy trẻ thơ thù hận, dối gian không?
Trăm năm trồng người, người thành công cụ
Luồn cúi Nga Tàu, khinh rẻ tổ tông
 
Có phải thiếu niên đốt đời xuân trẻ
Để tương lai không là thoáng phân vân ?
Em gái mười hai môi tô, mắt vẽ
Ai thắp đèn hồng mời mọc thiêu thân ?
 
Có phải Đảng, đỉnh cao ngồi chễm chệ
Trên ngai vàng, lòng chẳng xót thương dân
Kiểu bạo chúa, reo cười trên máu lệ
Trên bạc vàng, trên quyền lực, phi nhân ?
 
Đảng và dân rõ ràng hai giai cấp
Đảng sang giàu, dân nghèo đói,đau thương
Đảng thống trị và người dân bị trị
Đảng tàn hung, dân khốn cực trăm đường !
 
Lệ đã thấm.  Mầm xanh từ lòng đất
Đã nẩy chồi, đang lớn giữa quê hương
Dân Việt Nam với tinh thần bất khuất
Sẽ vùng lên mà rửa mối căm hờn
 
Anh thừa biết những lời tôi nói: ĐÚNG
Nên lo buồn mà chẳng dám nghe thôi
Đừng sợ nữạ Hãy nhìn vào sự thật
Để thương thân và thương đến giống nòi
 
Thế giới ngoài kia từng ngày biến chuyển
Những Bắc Hàn, Đông Đức, những Nam Tư
Khối Cộng Sản đang đi vào cõi chết
Vì lòng người bừng tỉnh giấc hoang mơ…
 
Thì hỡi chị, hỡi anh và hỡi bạn
Cùng chúng tôi, ta bước lại từ đầu
Hãy thành thật cho tình không đơn bạc
Muốn vườn tươi, phải diệt những loài sâu!
 
Muốn đất nước kịp người trong hội mới
Muốn ta không mai một chính đời ta
Muốn dân tộc tương lai không mù tối
Muốn ấm no hạnh phúc tới muôn nhà
 
Thì ta phải đập tan đời áp bức
Phá gông xiềng đòi dân chủ, tự do
Một thể chế chính quyền dân tạo dựng
Phải không anh? dân Việt vẫn mong chờ ???
 
Tôi đang nói với anh lời chí thiết’
Bằng con tim, bằng chân thật, tình người
Anh chẳng muốn nghe như tôi vẫn biết
Trong lòng anh, nguồn thác đã ngầm khơi…
 
Dòng thác đó lớn dần, lan rộng mãi
Trong trái tim người tiến bộ các anh
Thành những dòng sông hướng về đại hải
Cùng với muôn lòng, đốt lửa đấu tranh!
 
Ngày anh về, quê hương vui biết mấy
Cả ba miền vàng rực bóng cờ xưa
Anh  đọc lại bản trường ca thứ bảy
Nhìn anh, tôi cười. Mắt biếc. Xinh chưa ???
 
Ngô Minh Hằng
Categories: Tài Liệu Tham Khảo | Leave a comment

​1-​ Bạn còn nhớ những hoa quả này không ?

  Hôm nay, Anh Phan lý Long gởi đến Quí Vị email:” 1. Bạn còn nhớ những hoa quả này không?  2.  Ôn lại lịch sữ của một cựu Đảng viên CSVN có hơn 40 tuổi đảng”.  Phó thường dân.

Chuyển tiếp mời bà con, bạn bè HẢI NGOẠI đọc cho biết
LK 23/5/14
​1-​

Bạn còn nhớ những hoa quả này không ?


Quả Dủ Dẻ
 
 
 
Quả chay
 
 
 
Quả trứng cá
 
 
 
Quả duối
 
 
 
Quả trâm
 
 
 
Chùm phẩm (chùm bao)
 
 
 
Hoa thiên lý
 
 
 
Hoa dủ dẻ
 
 
 
Trái chùm rượu
 
 
 
Hoa nghể
 
 
 
Quả thị
 
 
 
Quả dứa núi
 
 
 
Quả mù u
 
 
 
Trái bình bát
 
 
 
Quả cò ke
Quả sim
​2-​

HÃY KHÁCH QUAN VỀ LỊCH SỬ 84 NĂM QUA

Cali Today News – Lần đầu tiên được đọc một “lời trần tình” từ một người CS đã bỏ đảng tóm tắt lại những việc làm tội lỗi của đảng CS Hà Nội rất khách quan và rất thật, không thêm bớt. Bài khá dài, đọc chậm để suy nghĩ rồi đi ngược lại lịch sử 84 năm qua để thấy những tội trạng mà CS Hà Nội đã gây ra cho dân tộc VN. Có một đoạn Ông viết thế này: “Để có được cái kết quả “đánh thắng” ấy, mà ta chết gấp nhiều mấy chục lần phía “địch” rồi sau khi thắng lại quay ra làm tay sai cho thằng mất dạy khốn nạn hơn thì thắng cái gì?ai thắng đây?; đánh thắng bằng giết được nhiều người mà chủ yếu vẫn là những người anh em cùng dòng giống Việt của ta, mà giết những ngưòi cùng giòng giống thì nhiều gấp hàng chục lần của ngoại bang thì ta giết nhau nồi da xáo thịt chứ hay ho gì mà khoe mà tự hào-ngu hết chỗ nói.”

 
Mời đọc:

HÃY KHÁCH QUAN VỀ LỊCH SỬ 84 NĂM QUA
 
Ban đầu với mong muốn độc lập tự chủ cho dân tộc và xóa bỏ bất công xã hội, những lãnh tụ tiền bối của đảng CSVN với trình độ nhận thức non nớt, nông cạn, mơ hồ đã ăn phải bả đảng CS Liên Xô và quốc tế CS – bằng việc tuyên truyền “CNXH” đã giác ngộ? ( thực chất là lừa bịp) được người dân VN theo đảng cs, để sẵn sàng chết, và nhiều thế hệ có thể tính đến hàng chục triệu người dân VN từ các phía đã chết vì “sự nghiệp” ấy (khoa học!-nhưng thực tế là viễn tưởng đến mức ảo tưởng – chính Albert Einstein, nhà khoa học vĩ đại của nhân loại từng nhận định là CNCS đưa ra những ý tưởng tốt đẹp, nhưng tôi không tin những gì mà những người CS có thể sẽ đưa được loài người đến được đích ấy-vì nó thực sự không có cơ sở khoa học và thực tiễn).
 
Sở trường của CSVN: Đấu tố và thủ tiêu. Photo courtesy: vnafmamn.com
 
Kết quả của việc lừa bịp của đảng về “giải phóng dân tộc” đã đánh trúng vào khát vọng sẵn có của người dân VN về độc lập tự do, về xóa bỏ bất công, nên đã có cuộc CMT8/1945, mà CS VN lấy danh nghĩa phe đồng minh, huy động được dân chúng, lợi dụng cơ hội sụp đổ của phát xít mà giành được “độc lập”. Sau đó, dân VN cũng vì khát khao độc lập và lại được đảng cs tuyên truyền về “giải phóng giai cấp” (xóa bỏ bất công-để có công bằng xã hội?) mà người dân hăng hái theo đảng đánh Pháp, rồi nghe phe CS phỉnh nịnh, xúi dại, cấp vũ khí cho để trở thành người tiên phong (tay sai?) ngăn chặn CNTB cho Liên xô, Tàu có điều kiện hưởng thái bình (toạ sơn quan hổ đấu) và VN trở nên “tiền đồn” của… ở ĐNÁ”, “anh hùng” trong việc đuổi Mỹ, lật “Nguỵ” (?) là như thế. Trong khi đó, các nước khác thì không cần phải trả giá đến mấy triệu sinh mạng mà họ vẫn có được độc lập thống nhất không những vậy mà lại có thêm giàu mạnh, ấm no, tự do, dân chủ thực sự. Thế nhưng bộ máy tuyên truyền của CSVN vẫn cứ tự vỗ ngực ca ngợi và tự hào, và do nhiễm độc nhồi sọ mà nhiều người đến nay vẫn ngộ nhận như vậy.
 
Sau khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, đảng tiếp tục lãnh đạo xây dựng cái “thiên đường” “XHCN” ở ngay dưới hạ giới – VN:
 
Vì đã từng chứng kiến cảnh điêu linh của cải cách ruộng đất những năm 50 TK20 (làm hàng chục vạn người dân (kể cả những người từng có công lớn với chế độ cs) bị chết oan, tài sản bị trưng thu, gia đình ly tán, con đấu tố cha, vợ đấu tố chồng…), và ít nhiều được sống tự do, dân chủ, và sung túc trong thời kỳ “tư bản thực dân Pháp”, nên khi có hiệp định Giơ-ne-vơ, nhiều người, trong đó có những người công giáo – sợ chủ nghĩa vô thần-cộng sản, những người làm việc cho chế độ cũ, đã di tản vào Nam mong tiếp tục cuộc sống tự do (cuộc di cư này có tổ chức và không có những rủi ro lớn cho người di cư).
 
Sau đó, xảy ra việc hai bên tố cáo nhau vi phạm Hiệp định đình chiến Giơ-ne-vơ và thực tế phía “cách mạng” đã cài nhiều đảng viên, và cả lực lượng vũ trang, bán vũ trang, ở lại Miền Nam để tiếp tục lãnh đạo quần chúng với mục đích “thống nhất đất nước” bằng đấu tranh chính trị và bạo lực cách mạng – một phần vì vậy mà việc tổng tuyển cử đã không thể thực hiện được trong cả nước. Chính quyền thân tư bản ở miền Nam tổng tuyển cử riêng, truy lùng những người cộng sản cài cắm ở lại “bất hợp pháp?”- đây là vấn đề mà “ta” vẫn gọi là “Diệm ra luật 10/59, lê máy chém khắp Miền Nam, tố cộng, diệt cộng…” đây.
 
Được Liên Xô, Trung quốc “cổ vũ” (xúi bẩy, xui dại?) và cấp vũ khí (là chủ yếu), đảng ta tiếp tục lãnh đạo dân ta vượt Trường Sơn vào “giải phóng” Miền Nam, “giành hết thắng lợi này, đến thắng lợi khác”, đánh cho “Mỹ cút” 1973, “Nguỵ nhào” 1975. Mà những ngày cuối của cuộc chiến thì dù đã và đang được “giải phóng”, số người dân “ngoan cố” vẫn cứ chạy theo “bám đít” Mỹ “Nguỵ” chứ không muốn ở với chế độ mới với “thiên đường” XHCN”.
 
Ở miền Bắc, đảng lãnh đạo dân làm cách mạng XHCN bằng “cải tạo quan hệ SX”, với phong trào “hợp tác hoá”, “quốc hữu hoá tư bản tư doanh”, cái thiên đường “XHCN” ở Miền Bắc hình thành là các hợp tác xã mà 2 chục năm sau, khi “giải phóng” miền Nam – thì dân miền Nam mới ngớ ra là “cái thiên đường CNXH” hoá ra là rất ư đói rách: nông dân thì suýt chết đói nếu không “nới trói” kịp theo Đại hội 6.
 
Để “ổn định xã hội”: sau giải phóng, đảng bắt mấy chục vạn kẻ thất trận đi tập trung cải tạo dài hạn (thực chất là tù đày) – vì sợ họ không chịu khuất phục?

Đảng tập trung người nhà của “chế độ bại trận” đi xây dựng kinh tế mới; bỏ mặc họ thiếu thốn đói rách.
Đảng xóa “tàn dư” “văn hóa lạc hậu” bằng thủ tiêu các “văn hóa phẩm” dưới chế độ cũ, tịch thu các tác phẩm, kiểm điểm (thậm chí bắt đi cải tạo, xử tù “phản động”, “phản tuyên truyền”) các nhà văn nhà báo viết những gì không ủng hộ quan điểm của đảng, khác quan điểm của đảng, hay chỉ là nói lên tiếng nói tự do của người dân, hay tác phẩm không có tính đảng… làm hàng chục văn nghệ sĩ, trí thức, giáo sư đại học, nhà báo… như nhóm “Nhân văn Giai phẩm” ở miền Bắc sau 1954 bị bỏ tù nhiều năm mà không hề xét xử công khai, như Lê Đạt, Hoàng Cầm, Trần Dần, Tử Phác, Đặng Đình Hưng, Trần Đức Thảo… Nhiều người bị trấn áp, truy bức đến lâm bệnh và chết trong uất hận, như Phan Khôi, Đoàn Phú Tứ, Nguyễn Bính… Hàng ngàn người có cảm tình với “Nhân Văn – Giai Phẩm” bị mất việc, bị xét hỏi, bị ghi lý lịch, gia đình bị trù dập… Thảm kịch đó kéo dài suốt trên 30 năm qua ở miền Bắc xã hội chủ nghĩa. Cả một lớp trí thức, văn nghệ sĩ tài ba, uyên bác bị vùi dập oan uổng! Cả một thời gian gần một phần ba thế kỷ, nền văn học, nghệ thuật và giáo dục của đất nước bị thui chột! mà những nạn nhân tiêu biểu của phong trào này là các ông Nguyễn Hữu Đang-người tổ chức lễ độc lập 2/9/45 tại Ba Đình, GS Phan Khôi, Nguyễn Mạnh Tường, các Giáo sư Cao Xuân Huy; Nhà văn Nguyễn Tuân; Nhạc sỹ Văn Cao; Họa sĩ Bùi Xuân Phái, Nhà triết học Trần Đức Thảo; Giáo sư Đào Duy Anh; Nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý; Nhà thơ Nguyễn Bính;Nhà thơ Quang Dũng; Lê Đạt, Trần Dần, Phùng Quán, Yến Lan, Hoàng Cầm….
 
Sau này, đến 1975 đảng tiếp tục áp dụng kiểu đàn áp giới trí thức văn nghệ sỹ Miền Nam theo kiểu cũng như với Nhân văn Giai phẩm: các trí thức, văn nghệ sỹ ở miền Nam sau 1975 cũng bị đàn áp, o ép, đày đọa, chết oan. 
 
Ngay trong hàng ngũ lãnh đạo của đảng và nhà nước thì người cầm quyền cũng không từ những thủ đoạn và hành động độc ác nào để độc taì áp đặt về tư tưởng, quan điểm. Họ tàn nhẫn đối với cả ngay chính đồng chí của mình: Trong đảng từ những năm 60 của thế kỷ 20 cũng đã xuất hiện những người tiến bộ, muốn xây dựng đảng thành một đảng vì dân tộc, muôn thoát ly ảnh hưởng nguy hại làm tay sai cho cs quốc tế chống lại nhân dân, phản bội lại tổ quốc, không muốn theo đuổi chính sách gây chiến biến người dân thành kẻ bắn giết bất lương, nồi da xáo thịt, muốn thực hiện tự do dân chủ thực sự, muốn đảng phải phục vụ dân tộc …những người này cũng bị đảng tìm cách cầm tù, hãm hại bằng các tội danh “xét lại chống đảng”, “chống nhà nước” mà những người đó như: Hoàng Minh Chính – Viện trưởng Viện Triết học Mác-Lênin; Vũ Đình Huỳnh – thư ký chủ tịch Hồ chí Minh, đại tá Lê Trọng Nghĩa – Cục trưởng Cục 2 (Cục Tình báo quân đội); Đại tá Lê Minh Nghĩa – Chánh Văn phòng Bộ Quốc phòng; Đại tá Đỗ Đức Kiên – Cục trưởng Cục Tác chiến; Hoàng Thế Dũng – Tổng Biên tập báo Quân đội Nhân dân; Nguyễn Kiến Giang – phó giám đốc nhà xuất bản Sự thật, nguyên tỉnh Ủy viên tỉnh Ủy Quảng Bình; Minh Tranh – giám đốc nhà xuất bản Sự thật; Trần Minh Việt – phó bí thư thành ủy Hà Nội kiêm Phó chủ tịch Ủy ban Hành chính thành phố Hà Nội; Phạm Hữu Viết – Tổng thư kí toà báo Quân Đội Nhân Dân; nhà báo Vũ Thư Hiên… Ngoại trưởng Ung Văn Khiêm, thứ trưởng bộ văn hóa Lê Liêm (xứ uỷ viên Bắc Kỳ cũ), thiếu tướng Đặng Kim Giang (Theo Vũ Thư Hiên, ông này cũng bị bắt giam ở Hoả lò); thứ trưởng bộ quốc phòng trung tướng Nguyễn Văn Vịnh, phó chủ nhiệm Ủy ban Khoa học nhà nước Bùi Công Trừng, nguyên Chánh Văn phòng, Vụ trưởng Vụ tổng hợp Bộ Nội vụ Lê Hồng Hà,…
Những nhân vật xin tị nạn tại Liên Xô: có khoảng 40 người lúc đó đang đi học hay đi công tác ở Liên Xô đã xin ở lại như Phó chủ tịch Ủy ban Hành chính Hà Nội Nguyễn Minh Cần; Chính uỷ sư đoàn 308, Phó chính uỷ Quân khu khu III đại tá Lê Vinh Quốc; nguyên Tổng biên tập Báo Quân đội Nhân dân thượng tá Đỗ Văn Doãn. (tất cả bị xử lý đợt đó có đến hơn 300 người).
 
Sau này còn nhiều nhân vật nổi tiếng có tâm, có tầm muốn “đổi mới”, dân chủ, cũng bị bức hại: từ những người như Kim Ngọc (bí thư tỉnh ủy Vĩnh-Phú), ủy viên bộ chính trị thường trực ban bí thư Trần Xuân Bách; trung tướng phó tư lệnh quân giải phóng MN phó chủ tịch quốc hội Trần Độ; phó chủ tịch tổng Công đoàn VN- chủ tịch mặt trận TQVN thành phố HCM Nguyễn Hộ, bộ trưởng y tế chính phủ Cách mạng lâm thời CHMNVN-BS Dương Quỳnh Hoa, Phó Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên Huỳnh Nhật Hải, Phó Giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng kiêm Tỉnh ủy viên dự khuyết Huỳnh Nhật Tấn… Đến các nhân sỹ, trí thức nổi tiếng như Hà Sĩ Phu (viết bài Dắt Tay Nhau Đi Dưới Những Tấm Biển Chỉ Đường Của Trí Tuệ). Hoàng Minh Chính (viết Góp Ý kiến Về Dự Thảo Cương lĩnh), Phan Đình Diệu “Kiến Nghị Về Một Chương trình Cấp Bách Nhằm Khắc Phục Khủng Hoảng Và Tạo Điều kiện Lành Mạnh Cho Sự Phát triển Đất Nước”; Trần Quốc Vượng (viết Nỗi Ám Ảnh Của Quá Khứ). Nữ nhà văn Dương Thu Hương dự đoán “nếu Đảng không cải cách sẽ có một cuộc lưu huyết”.
 
Còn Bùi Tín, cựu phó tổng biên tập báo Nhân Dân từng là phóng viên chiến trường có mặt tại dinh độc lập ngày 30/4 (con cụ Bùi Bằng Đoàn – phó chủ tich quốc hội VNDCCH) sau khi trốn sang Pháp, đã gửi “Bản Kiến nghị của một công dân” và kêu gọi “xây dựng một chế độ dân chủ thực sự có tính chất nhân dân” cũng bị đảng tuyên là phản động;…
 
Gần đây nhất (2/2014): ông Đặng Xương Hùng, đang là đại sứ VN tại Thụy Sỹ, từng là một cán bộ cấp vụ của Bộ Ngoại Giao, đã tuyên bố bỏ đảng cs và sau đó xin tị nạn chính trị…
 
Đã bao giờ các vị tự hỏi: tại sao rất nhiều người từng hết mình theo đảng nhưng sau một thời gian theo đảng, cống hiến hết mình, họ lại bỏ cả quyền lực, địa vị, bổng lộc đang có để ra đảng?:
 
Nguyễn Hữu Đang (từng là cánh tay phải của Hồ Chí Minh, vào VNthanh niên CM đồng chí hội từ 1929, người tổ chức buổi lễ độc lập 2/9/45 tại quảng trường Ba Đình); Trung tướng Trần Độ (phó CT quốc hội, phó chính ủy quân giải phóng MN), BS Duơng Quỳnh Hoa (bộ trưởng y tế chính phủ CMLTCHMNVN), Nguyễn Hộ (phó chủ tịch tổng công đoàn, chủ tịch mặt trận TPHCM), TS Võ Nhân Trí, KS Truơng Như Tãng, TS Nguyễn Thanh Giang, Đại tá Phạm Đình Trọng, Đại tá BS Phạm Quế Duơng, Tỉnh uỷ Huynh Nhật Hải, Huỳnh Nhật Tấn, Nữ nghê sĩ Kim Chi, Nguyễn Thị Hài…. gần đây như ks Nguyễn Chí Đức, LS Lê Hiếu Đằng, TS Phạm Chí Dũng, BS Nguyễn Đắc Diên…..
 
Đảng ngăn cản tự do tôn giáo, tín ngưỡng: phá bỏ nhiều đình chùa, nhà thờ, đền miếu sau 1954, ngăn cản (thậm chí lấy cớ để bắt bớ, đàn áp một số tín đồ) dằn mặt người dân theo đạo, hành đạo – sợ không quản lý được tư tưởng của họ, sợ họ bị tôn giáo “lợi dụng”. Sau 1975, thậm chí đảng còn “quốc doanh” hóa tôn giáo (Phật giáo VN chẳng hạn).
 
Từ khi giành được quyền lãnh đạo cả nước, đảng với cái nền tảng “sở hữu toàn dân” đã tiến hành “cải tạo quan hệ SX” bằng việc “đánh Tư sản” cải tạo công thương”, “hợp tác hóa” mà kết quả là thủ tiêu sản xuất hàng hoá theo phương thức Tư bản, thủ tiêu cạnh tranh dẫn đến làm suy sụp nền kinh tế công thương nghiệp, cả xã hội thiếu hàng tiêu dùng đến cái kim sợi chỉ cũng đem ra phân phối. Nhiều nhà tư bản có tầm, có tâm bị tịch thu tài sản, tù đày, chết oan, một số trốn chạy ra nước ngoài không chính thức, một số nộp tiền cho các nhà chức trách “lót tay” để được đi cùng với phong trào vượt biên.
 
Chính vì thấy rõ được “cái ưu việt, tốt đẹp” của chế độ “ta”, mà trong những năm 75-90, hàng triệu người dân miền Nam + một phần không nhỏ dân miền Bắc đã “bỏ phiếu bằng chân” bằng cuộc vượt biển lớn nhất trong lịch sử loài người: hàng triệu người bất chấp nguy hiểm rủi ro, hải tặc, sóng bão, cá mập, đói khát, thậm chí trong túi không có tiền bạc vẫn đóng bè để tìm đường đến với tự do – từ đây, từ điển ngôn ngữ thế giới có thêm từ vựng mới “Thuyền nhân”. Tại sao họ từ bỏ “thiên đường XHCN” tốt đẹp để ra đi nhỉ? Mà đa phần họ có làm gì cho chế độ cũ đâu? Họ có “chạy trốn” vì phạm tội gì đâu? Và khi đi có ai muốn quay về không? Tại sao người ta cứ bảo “nếu được đi thì đến cây trụ điện nó cũng đi”?…
 
Cho đến nay, vẫn chưa hết hiện tượng “bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi” đó (dù không còn quy chế nhập cư cho người “tỵ nạn”, nhưng 8 tháng đầu năm 2013 vẫn còn có đến hơn 700 người Việt vượt biển tới Úc, 50 người tới Đài Loan …là sao?).
 
Ngoài ra, do lo sợ “con ngựa thành Tơ-roa” mà chính sách cực đoan “bài Hoa” cũng tạo ra những xáo trộn lớn trong những năm 77-80 tạo cớ cho kẻ thù phương Bắc “dạy cho VN một bài học”.
 
Sau khi xảy ra cuộc xâm lược “đòi đất” của Polpot ở biên giới Tây Nam được sự hậu thuẫn của quan thầy của chúng là Trung quốc bị VN phản công đánh bại, Tiếp sau đó ở biên giới phía Bắc Trung Quốc đã đem 60 vạn quân xâm lược cướp phá giết chóc tại tỉnh biên giới phía Bắc.
 
Trong mấy cuộc chiến tranh đã qua do đảng lãnh đạo, nếu nói đánh giá khách quan và công bằng, thì chỉ có cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới 1979 mới thực sự là “công lao” có ý nghĩa nhất của đảng, vì đây mới thực sự là cuộc chiến tranh để giữ độc lập, chủ quyền cho tổ quốc (để giữ lấy đất nước cho đảng cầm quyền?) – nhưng điều này, ngày nay “đảng ta” sợ Trung Quốc đến mức không những chẳng dám tự hào (mà khiếp nhược Trung Quốc đến nỗi cấm cả dân kỷ niệm ngày đánh thắng Trung Quốc xâm lược, tạo điều kiện cho Trung Quốc lập rất nhiều ”nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc” (chết do xâm lược mà được dựng nghĩa trang liệt sỹ ngay trên đất VN – có lẽ nay mai Gò Đống Đa cũng được xây nghĩa trang liệt sỹ Trung Quốc chăng?) – nhất là sau hội nghị Thành Đô đến nay (là hội nghị đầu hàng, bán nước của những người lãnh đạo đảng), họ tôn vinh 16 chữ vàng và 4 tốt, mặc cho TQ cướp biển đảo, lấn đất liền, bắt ngư dân, khoan dầu ngoài biển của VN (làm trò mua tàu ngầm, sắm máy bay SU30, tên lửa S300 để lấy lòng dân hay để gửi phần trăm vào đó? Vũ khí không xác định rõ kẻ thù thì vũ khi đánh ai, ai dám ra lệnh đánh, ai đánh?).
 
Tới những năm 1989-1992, lo sợ phong trào đòi dân chủ như Đông Âu và Liên Xô làm sụp đổ mình, lãnh đạo đảng “ta” không những không nhận ra quy luật khách quan về sự sụp đổ không thể tránh khỏi được của cái gọi là ”lý tưởng CS” và chế độ “CNXH” hoang đường, mà còn bảo thủ khi ông Nguyễn Văn Linh sang Đông Âu với đề nghị “cứu CNXH” (chỉ sau đó một tháng thì toàn bộ khối Đông Âu và Liên Xô sụp đổ).
 
Thất bại với việc cầu và “cứu” CNXH ở Liên xô và Đông âu, đảng ta lúng túng (hết chỗ dựa về hệ tư tưởng?) và, thay vì quay về với quy luật khách quan là lấy chủ nghĩa dân tộc làm trọng như các quốc gia khác trên thế giới, thì lại tiếp tục tôn thờ “ý thức hệ” lỗi thời, mà ngả hẳn vào lòng CS Trung quốc để tiếp tục con đường “XHCN?” (giả cầy). Bắt đầu từ 9/1990, sau khi những người đứng đầu đảng và nhà nước VN sang Thành Đô (TQ) để “dàn hòa” với “đảng anh em” nhằm “cứu CNXH” (thực chất đây chính là sự đầu hàng nhục nhã đối với kẻ thù của dân tộc cốt chỉ để lấy chỗ dựa tồn tại cho cái “ý thức hệ” cộng sản – đảng CS) mà để có chỗ dựa này cho đảng CSVN, thì ngay sau đó VN đã phải chịu “những điều kiện tiên quyết” (rất đau đớn về biên giới và lãnh thổ…) để đổi lấy việc “bình thường hóa quan hệ” giữa hai nước – thực chất là bảo kê cho sự tồn tại của đảng CSVN nhờ vào CS Trung Quốc). Đây là quyết định mù quáng và nguy hiểm nhất mà hệ lụy của nó thì ngày càng rất rõ ràng.
 
Quay về nước, để ngăn ngừa đối lập, ngăn tự do dân chủ “quá trớn”, đảng chính thức giải tán 2 đảng Xã hội và Dân chủ, mặc dù trước đó chỉ là 2 đảng hình thức, do đảng quản lý và tự đưa thẳng vào Điều 4 Hiến pháp cái điều rất mất dân chủ và trơ tráo là: chỉ riêng có và duy nhất đảng CS mới được quyền và vĩnh viễn cầm quyền lãnh đạo nhân dân (bất luận đảng xấu tốt ra sao?).
 
Cùng với chế độ công hữu, quy định quản lý đất đai là của “toàn dân”, của chung hoá ra là chẳng của riêng ai, và vì thế người dân đã không làm chủ thực sự mà quyền định đoạt thuộc về nhà nước, trong khi nhà nước là của đảng, mà đảng thì trao toàn quyền cho người trực tiếp cầm quyền, sinh ra tệ cha chung không ai khóc, người có quyền chức tha hồ mặc sức tham ô.
 
Chính 2 cái “tử huyệt” đó, 2 cái nền tảng đó của CNXH mà đảng có được quyền lực tối đa, quyền lợi tối đa và chính những người có quyền lực đã ”tự diễn biến” do cán bộ cầm quyền của đảng đã không thắng được chính mình, thoái hoá biến chất về đạo đức và lối sống rất nhanh (nhất là từ khi “đổi mới” theo “kinh tế thị trường, định hướng XHCN”), biến đảng từ một đảng cách mạng thành một đảng hoạt động chỉ vì quyền lợi của một thiểu số người cầm quyền, “nhóm lợi ích” và lũ mafia thao túng mọi đường lối chính sách của đảng và nhà nước.
 
Khi đã nắm được toàn bộ quyền lực, các cán bộ có quyền chức từ bắt đầu tư lợi, từ thu vén cá nhân làm giàu, đến tham ô vơ vét, từ sống xa dần cuộc sống người dân đến cuộc sống xa hoa, truỵ lạc, sa đoạ về phẩn chất đạo đức và lối sống người cách mạng. Cứ vậy quá trình diễn biến “Tham-Sân-Si” làm biến chất người cầm quyền trong đảng, những người này, nhân danh đảng đã dần biến đảng từ một đảng cách mạng, thành một đảng phản động, đi ngược lại lợi ích của dân, thậm chí chống lại nhân dân, mà họ lại đổ cho “thế lực thù địch” đã dùng “diễn biến hòa bình” biến cán bộ của họ thành “tự diễn biến…”
 
Thực chất THAM NHŨNG LÀ BẢN CHẤT CỦA MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI ĐỘC ĐẢNG TOÀN TRỊ, NÓ LÀ MỤC ĐÍCH TỒN TẠI, LÀ THUỘC TÍNH BẤT BIẾN CỦA MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI nhưng nó tác oai tác quái nhất là với các chế độ độc đảng cs toàn trị trong đó tiêu biểu là đảng csVN.
 
Hiện nay đã đến “một bộ phận không nhỏ-tức là phần lớn” đảng viên hư hỏng thoái hoá biến chất cách mạng, tham nhũng, hủ hoá về đạo đức lối sống thì lãnh đạo ai?
 
Giới lãnh đạo quyền lực từ hơn chục năm lại đây đã tập hợp thành hệ thống, thành nhóm lợi ích để thao túng đường lối chính sách của đảng và nhà nước, để thực hiện tham nhũng khép kín từ trung ương đến địa phương. Những quyết sách của họ để lại những hậu quả hết sức nghiêm trọng về kinh tế. Các vụ PMU, Vinashin, Vinalines… và rất nhiều vụ khác bị bưng bít che giấu, đã làm mất đi phần lớn tài sản của quốc gia vào túi các quan tham, quy ra ngang với 60 tỉ USD (1,4 triệu tỷ đồng-theo thống kê đã được che đậy bớt của nhà nước), số tiền nợ nước ngoài tới độ kinh khủng (=165 tỉ USD, theo thống kê quốc tế=1,5GDP hàng năm) phải đến 2 năm chỉ làm, không ăn tiêu mới trả nổi.
 
Trước tình hình đó, chính phủ (X) giao cho các ngân hàng phải gánh nợ (trả tiền thay Vinashin), bù vào sự “thất thoát” của các doanh nghiệp nhà nước.
 
Chính vì vậy, mà các ngân hàng có chỗ dựa (có lý do để tìm nguồn “bù vào chỗ đã gánh nợ thay”) để tự tung tự tác vơ vét, bằng cho vay nặng lãi làm cho sổ doanh nghiệp đã phá sản có thể tới một nửa số doanh nghiệp từng có, số còn lại đang đứng trước bờ vực phá sản, thị trường nhà đất đóng băng mà để cứu nó thì với riêng HN, nhà nước cần phải bơm ra khoảng vài chục tỷ USD. Những kẻ cầm quyền tìm mọi cách vơ vét hết tốc lực trong nhiệm kỳ của mình bằng khai thác ồ ạt tài nguyên (dầu mỏ, than, sắt, bô xít, vonfram, ….) đem bán, đẻ ra những dự án khủng (đường sắt cao tốc Bắc Nam, Điện hạt nhân, Sân bay Long thành, Sân bay Tiên lãng…. ) để có cớ vay nợ quốc tế về lấy tiền chi và rút % ra chia nhau.
 
Bao nhiêu thứ thuế phí liên tục được sáng tác ra để móc hầu bao người dân. Bao nhiêu gạo, cà phê, điều, bao nhiêu cá tôm …. đem xuất khẩu để có tiền trả nợ, bù vào thâm thủng, trong khi nhiều vùng sâu vùng xa dân phải ăn mèn mén quanh năm.
 
Người công nhân “giai cấp tiên phong” (mà đảng luôn nói là người đại diện quyền lợi cho họ) thì thất nghiệp, lương thấp đến độ “khoái ăn sang” mà để có chỗ ở, họ cần mấy trăm năm may ra mới mua nổi một căn hộ vài chục m2, các ngành giáo dục, y tế làm cho người dân điêu đứng khi đi học, thà chịu chết vì không có đủ tiền để đi chữa bệnh, chất lượng giáo dục, y tế quá tồi tệ, các doanh nghiệp độc quyền do nhà nước nắm tự do tăng giá xăng dầu, điện làm cho thu nhập thực tế của người dân liên tục sụt giảm, các loại thuế phí tăng liên tục để móc sạch túi tiền của người dân, nền văn hoá dân tộc bị băng hoại, các giá trị nhân bản bị đảo lộn: tung hô những chuyện chân dài bồ bịch, đĩ điếm, cờ bạc, loạn luân, chém giết, lối sống hủ bại dẫm đạp lên nhau để sống, không coi trọng đạo đức nhân cách kể cả giới lãnh đạo chóp bu.
 
Trước những đòi hỏi về tự do dân chủ, chống TQ xâm lược, chống tham nhũng…, rất nhiều người nổi tiếng là nhân sỹ, trí thức hàng đầu, nhiều vị là tướng lĩnh lão thành cách mạng và những người có công với nước, những người từng tham gia “khai quốc công thần”, cùng hàng vạn người dân đã mạnh dạn đề xuất nói lên những kiến nghị, góp ý để đảng nhà nước có những cải tổ thích hợp mà trước hết là xây dựng một bản hiến pháp thật sự vì dân, thật sự công bằng dân chủ văn minh tiến bộ làm cơ sở cho sự phát triển tốt đẹp nhất của đất nước. Nhưng thay vì tiếp thu, khuyến khích người dân để tự điều chỉnh hoàn thiện mình – những người cầm quyền lại tìm cách theo dõi, ngăn cản đe dọa, vu cáo và đàn áp bắt bớ bỏ tù người dân nói lên sự thật, gây lên bao nỗi oan trái và bất bình của những người có tâm có tầm, của những người dân nặng lòng với vận mệnh đất nước; họ thủ tiêu nhân tài bởi không có tuyển dụng cạnh tranh minh bạch…
 
Ấy vậy nhưng khi “phê và tự phê”, “bỏ phiếu tín nhiệm” (những trò mị dân rẻ tiền đã quá quen thuộc xưa cũ) cả 175 uỷ viên TW, và 500 ông nghị gật (do đảng chỉ định – vì >92% nghị là đảng viên, quan chức đương chức) không tìm ra được một “con sâu” nào, không quy kết được cho một cá nhân phạm tội nào-chỉ có những kẻ tay sai dưới quyền phải chịu làm hình nhân thế mạng cho họ (nhưng cũng là những án tù rất nhẹ nhàng chưa đủ sức răn đe, kể cả vụ Dương Chí Dũng dù đã khai ra đến ủy viên trung ương, thượng tướng thứ trưởng bộ CA Phạm Quý Ngọ, rồi cả ủy viên bộ chính trị bộ trưởng CA Trần Đại Quang thì vụ việc rồi cũng đã được giới cầm quyền chóp bu cho chìm xuồng để bảo vệ “uy tín” cho đảng), hiến pháp thì không do một quốc hội lập hiến thảo ra, cũng không được người dân phúc quyết dưới sự giám sát khách quan công khai minh bạch của quốc tế mà ngay việc gọi là “sửa đổi” thì cũng là trò ảo thuật lừa đảo trí trá chỉ nhằm củng cố thêm độc tài đảng toàn trị mãi mãi và các ông nghị gật phải bỏ phiếu theo lệnh của bộ chính trị csvn để “thông qua” ….
Như vậy xin hỏi quý vị rằng: tình hình đảng và nhà nước ta như thế thì liệu, còn cứu chữa được đảng và chế độ không?
 
Với một thể chế chính trị lạc hậu, phản động, chống lại người dân và còn ngoan cố khư khư giữ gìn thì chỉ là đồng lõa câu giờ vơ vét và gây thêm tội ác với nhân dân?.
 
CẦN PHẢI LÀM RÕ MỘT ĐIỀU: 
 
Từ khi cướp được chính quyền, đảng cs chỉ chăm lo “dạy” dân ca ngợi “công lao”đảng , “dạy” dân trung thành với việc làm nô lệ cho đảng cs.
 
Nước người ta thì tự hào là nước làm ra được máy bay, ô tô; dân người ta tự hào đi học không mất tiền đến tận hết đại học, người ốm đau vào bệnh viện không mất tiền, người dân thường cũng được ứng cử và trực tiếp bầu đến tổng thống…. Nhưng dân ta được đảng dạy phải luôn luôn tự hào đánh thắng Pháp Mỹ. Vậy thế nào là đánh thắng? và mục đích của đánh thắng là gì? Đánh thắng cho ai?- núi xuơng sông máu người dân đổ ra nhưng người dân chẳng những không được tự do mà còn mất tự do hơn chế độ cũ, phải chịu bất công hơn chế độ cũ (vậy thắng để làm gì ? lấy độc lập cho đất nước hay lấy quyền cai trị cho người cs, tránh tư bản ngoại bang để rồi lại làm tay sai cho cs quốc tế trước đây và tàu cộng khựa ngày nay?).
 
Cái quan niệm “đánh” thắng-nếu không vì mục đích bảo vệ tổ quốc thì bản thân nó đã thiếu tính nhân văn, bởi trong tất cả các cuộc chiến tranh dưới danh nghĩa gọi là “giải phóng”, “trấn áp bạo loạn”…(nếu không vì mục đích bảo vệ tổ quốc) thì phần thiệt hại đều thuộc về người dân, chỉ có người cầm quyền này thắng người cầm quyền kia mà thôi.
 
Khi đánh nhau thì cs luôn đem dân ra làm lá chắn (nhất là chống chiến tranh không quân Mỹ ở Miền Bắc-vì trận địa, doanh trại quân đội thường làm ở cạnh nhà dân hoặc ngay trong khu dân cư đông đúc, hòng làm cho đối phương vì sợ dân chết lây mà không dám đánh?).
 
Để có được cái kết quả “đánh thắng” ấy, mà ta chết gấp nhiều mấy chục lần phía “địch” rồi sau khi thắng lại quay ra làm tay sai cho thằng mất dạy khốn nạn hơn thì thắng cái gì? ai thắng đây?; đánh thắng bằng giết được nhiều người mà chủ yếu vẫn là những người anh em cùng dòng giống Việt của ta, mà giết những ngưòi cùng giòng giống thì nhiều gấp hàng chục lần của ngoại bang thì ta giết nhau nồi da xáo thịt chứ hay ho gì mà khoe mà tự hào-ngu hết chỗ nói.
 
Hơn nữa, nắm quyền lực bằng cách bắn giết người của chế độ cũ rồi cướp đoạt và áp đặt quyền cai trị của mình đối với dân chúng như đảng csVN thì đó là hành động cướp đoạt bất công, phi lý chứ vinh quang vẻ vang gì?
 
Một lực lượng chính trị lên cầm quyền chỉ được coi là chiến thắng vẻ vang và vinh quang khi và chỉ khi họ thắng bằng việc cạnh tranh thi thố tài đức giữa các đối thủ chính trị, thông qua tổng tuyển cử ứng cử tranh cử và bầu cử tự do công khai dưới sự giám sát khách quan minh bạch của quốc tế, mà người ta được đa số người dân tín nhiệm lựa chọn bầu lên-đó mới thực sự vẻ vang và vinh quang và người cầm quyền ấy mới đủ chính danh về tư cách. vì thế, sự cầm quyền của đảng csvn xưa nay là hoàn toàn bất chính, (mà người đời nay hay nói khác đi là không chính danh để cho nó khỏi nặng nề) bởi vì nó giành quyền thống trị xã hội bằng bắn giết và áp đặt chứ nơ không do qua cạnh tranh tự do dân chủ minh bạch mà được người dân tín nhiệm bầu lên, nó tự đẻ ra “hiến pháp”, tự nặn ra “quốc hội” nhằm duy trì nền cai trị độc tàì đảng toàn trị vĩnh viễn .
Đảng cs “dạy” Và bắt mọi công dân phải ghi nhớ “công ơn” đảng (hơn cả công ơn cha mẹ sinh thành nuôi nấng mình, hơn cả tổ tiên gia tộc mình!) để rồi đòi “muôn năm” cai trị dân. (cứ xem họ treo mấy cái khẩu hiệu: “đảng csVN quang vinh muôn năm” lên trên và lên trước cả “nước cộng hòa….VN muôn năm” đã thấy ngay sự hợm mình ngạo mạn của họ. Ngay bảng hiệu cộng sở, họ treo tên “đảng ủy” luôn trước cả “hội đồng nhân dân” và “ủy ban nhân dân” …); việc làm lưu manh đó cũng như việc bịp bợm trong lạm dụng ngôn từ, đánh tráo khái niệm: báo tiếng nói của đảng nhưng đánh tráo thành báo “nhân dân”, “thế lực thù địch của đảng” thì đánh đồng tráo vị thế thành thế lực thù địch của nhân dân….- thế nhưng họ vẫn leo lẻo nói “dân chủ”, nói quyền lực trên hết thuộc về nhân dân.
 
Ngay cái gọi là quốc hội, với 92% là đảng viên đương chức được đảng lệnh cho mặt trận tổ quốc bắt dân phải bầu thì làm sao quốc hội là cơ quan đại diện cho quyền lực của người dân? có tiếng nói của dân? nó chỉ là bù nhìn làm theo lệnh đảng để lừa bịp quốc tế rằng có quốc hội là dân chủ?
 
Hiến pháp là luật mẹ của mỗi nước, nó sinh ra để làm căn cứ bảo vệ cho mọi người dân. Nhưng hiến pháp VN là nơi đảng kể lể công lao (? tội thành công) trước dân và biến hiến pháp của quốc gia thành một bản nội quy nhà tù để đảng cai trị người dân vĩnh viễn.
 
Tất cả những tiêu chí phổ quát về những quyền con người trên thế giới bị đảng cs lấy cớ đặc thù mỗi quốc gia để tước đoạt của người dân, không cho nguời dân được hưởng cả những quyền tối thiểu của con người như tự do ngôn luận, tự do tiếp nhận và phổ biến thông tin trên mạng ….,
 
Đã vậy, mỗi khi có ý kiến người dân tham gia góp ý, hiến kế, kiến nghị, tố cáo thì họ bỏ ngoài tai, họ tìm cách che giấu sự thật, họ quy kết những người đòi hỏi dân chủ tự do là “gây rối”, ”phản động”, ”thế lực thù địch”, ”tuyên truyền chống phá nhà nước”… để lấy cớ đàn áp, bắt giam, bỏ tù họ.
 
Tóm lại, CNCS thực chất là tà thuyết lừa mỵ giai cấp CN và nhân dân lao động, hay là thứ CN hoang tưởng đã phá sản ở ngay quê hương nó sinh ra và gần hết hệ thống ngay từ cách đây hơn 20 năm -thời gian đó đủ để cho người cầm quyền CS ở VN biết mở mắt ra, không phải ngần ngại gì mà không vứt tổ nó đi, chứ không cần phải chữa chạy với mưu kế “sách lược” gì-nếu thực tâm vì dân vì nước-chẳng qua là kẻ cầm quyền đang lợi dụng nó “chết từ từ” để có thời gian nhằm mưu lợi riêng trong những tháng ngày còn lại.
 
Chưa bao giờ những vấn đề khó khăn về kinh tế được đảng CS giải quyết một cách căn bản: bởi lẽ cái nền tảng công hữu là nền tảng không cho phép phát huy cái mặt tốt của quản lý, của trách nhiệm cá nhân, là phải tham ô tham nhũng vì nó là một thành phần của hệ thống (tham nhũng làm thuộc tính cơ bản và bất biến của mọi chế độ độc tài và là bản chất của chế độ độc tài), là sản xuất không có năng suất cao, chất lượng kém vì không cần cạnh tranh.
 
Đã là so sánh để thấy tiến bộ hay yếu kém thì phải khách quan, minh bạch, đừng“mèo khen mèo dài đuôi” như vậy, đừng “trung ương hát, quan chức khen hay” như vậy:
 
Để biết mình tiến bộ hay thua kém, người ta không thể so sánh với chính người ta, mà phải so sánh với người khác để thấy mình giỏi giang cao lớn hay yếu kém ở chỗ nào?
 
Không thể so đứa con của mình 15 tuổi hôm nay, so với chính nó khi 5 tuổi để nói rằng nó đã cao, nặng, và giỏi hơn trước rất nhiều. Mà phải so nó với con nhà hàng xóm cùng lứa tuổi mới biết con nhà mình cao, nặng, và giỏi hơn hay kém hơn?
 
Với một quốc gia cũng vậy, phải so sánh với phần lớn các quốc gia khác khi có cùng một điều kiện, đừng đổ vì chiến tranh (do ai tạo ra? tại sao họ không có chiến tranh? mà mình cứ phải chiến tranh? vẫn có cách tránh chiến tranh khác kia mà, hơn nữa để xảy ra chiến tranh thì lỗi đó có phải là lỗi của dân không?).
 
Cộng sản, XHCN tốt đẹp nhưng như Bắc Triều tiên, Chủ nghĩa tư bản xấu xa mà như Hàn quốc, Thụy điển thì nên chọn mô hình nào?. Đó là một ví dụ về sự tương đồng như nước ta.
 
Về cái thói tuyên truyền “mèo khen mèo dài đuôi”: những cái thành công tạm thời đạt được là do người cầm quyền bất lực buông xuôi mới thành ra nới trói cho người dân nên đã có những chuyển biến tích cực trong nông nghiệp chứ không phải tài giỏi gì ở người lãnh đạo.” Mất mùa là tại thiên tai, được mùa bởi tại thiên tài đảng ta”, nếu mà đảng có dân chủ và cầu thị thì những tiến bộ đó đã có từ những cuối thập niên 60 TK20 chứ không phải đến 1986.
 
Còn với các ngành khác, có vẻ ngoài là “tiến bộ, phát triển” như điện, đường sá giao thông, xây dựng là liên quan đến số tiền khủng vay nợ về đầu tư mà dựa vào đó, số % móc ra đút túi các quan nhà ta là rất lớn, đấy không phải là thực lực của nền kinh tế, đó là số tiền vay nợ nước ngoài (con số quốc tế thống kê đến 165-170 tỷ USD, bằng 2.000Mỹ kim/đầu người dân VN) mà nếu người ta đòi thì có mà bán hết thóc gạo, dầu thô, than, sắt, cá tôm, cà phê, các khu đô thị, đường sá…thậm chí cả “gái xuất khẩu’ cũng chẳng đủ trả một phần số nợ ấy. Hiện tại, tất cả tài nguyên đất nước (mỏ dầu, than, sắt, bô xít…) đang bị các “nhóm lợi ích” ồ ạt khai thác vơ vét bán để lấy tiền riêng, vậy vài chục năm nữa thế hệ con cháu đất nước này sống bằng cái gì đây?
Chính vì đảng cộng sản độc quyền cai trị mà đất nước ta bị kìm hãm đà phát triển, không theo được nhịp độ chung của thế giới, kể cả so với những nước xung quanh. Sự thật đã công bố Việt Nam thụt lùi 51 năm so với Indonesia, 78 năm so với Thái Lan, 158 năm so với Singapore (báo cáo đề tài khoa học cấp nhà nước do trường đại học Kinh tế quốc dân làm theo yêu cầu của Ủy ban Kinh tế của Quốc hội – báo Người lao động), trong khi trước 1975 kinh tế của họ không hơn gì nước ta.
 
Đừng thấy bây giờ có nhiều hàng hoá, hàng rẻ hơn thời trước mà cho đấy là “thành tựu” do đảng làm ra. Nếu không “mở cửa” để được tư bản giãy chết cho tham gia vào cái chợ chung WTO, để mà có hàng mà mua, để có chỗ mà bán hàng, thì đến cái quần lót người dân mặc cũng sẽ còn phải phân phối. Đó là cái thuận lợi thời gian đầu gia nhập WTO mang lại hàng hoá nhiều cho mà mua thôi, cái này là cái ưu thế chung của 20 năm đầu được mua và bán trong cái chợ đó chứ đảng ta tài tướng gì ? Tới 2015 là thời điểm đáo hạn dồn dập của các khoản nợ quốc tế, cũng là thời điểm vơ vét của nhiệm kỳ đại hội 11 đảng kết thúc, bấy giờ là thời điểm hết nói phét bắt đầu đấy quý vị ạ.
 
Nếu là người đang ra sức lập luận bênh vực bao che cho đảng cs (bảo hoàng hơn vua?), vậy quý vị đã xem “dự thảo hiến pháp” của Nhóm kiến nghị 72 chưa? Tại sao nhà cầm quyền VN lại sợ bản kiến nghị 72 đến như vậy? Và bản kiến nghị 72 đó nội dung có thật sự “phản động” không hay hay nó tiến bộ, dân chủ hơn so với bản “hiến pháp của đảng” mà đảng và nhà nước cứ quy chụp, nhưng không dám và không vạch được ra cái nội dung nào là “phản động, chống phá” và không dám công khai và cố tình không công khai kiến nghị 72?
 
Để khách quan, quý vị hãy xem kỹ và đối chiếu 2 bản hiến pháp đó mà rút ra lẽ phải. Tại sao Nhà báo Nguyễn Đức Kiên có “Tuyên bố công dân tự do”, Tại sao có Góp ý của hội đồng Giám mục VN, mà những lời tuyên bố, kiến nghị, góp ý ấy dù mới được rỉ tai truyền miệng, phải xem lén trên mạng bị tường lửa, dù bị bôi nhọ, ngăn cấm đe dọa, bắt bớ bỏ tù; sau khi công bố trên mạng chỉ một thời gian ngắn vẫn có hàng chục ngàn người “dám ký tên?” Do quá khát khao một nước VN có tự do dân chủ, công bằng văn minh và phát triển, một nước VN độc lập tự do, mà ở đó người dân thực sự hạnh phúc ngang với các quốc gia khác trên thế giới, đó là tiếng nói thật lòng, là nguyện vọng tha thiết chính đáng của người dân VN hiện nay. Nhưng trái với những tuyên bố của người cầm quyền rằng “khuyến khích tự do góp ý xây dựng hiến pháp”, “không có vùng cấm” thì họ lờ tịt, ngăn và giấu không cho dân được biết nội dung kiến nghị 72, tuyên bố công dân tự do, góp ý của hội đồng giám mục… ấy như thế nào, nhưng cứ vu bừa, quy kết láo rằng là “phản động, thế lực thù địch…”.
 
Về mặt nguyên lý: “tồn tại xã hội quyết định ý thức xã hội”, “cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng”, vậy thế thì với kinh tế như hiện nay (thực chất là kinh tế tư bản, sản xuất theo quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa, lấy lợi nhuận làm hàng đầu, với nhiều thành phần-điều mà trước đây những nhà lý luận cs ra sức phê phán vì cho là bóc lột, thì nay nhổ ra rồi liếm lại), vậy tại sao vẫn đòi một mình một chợ lãnh đạo (thì lãnh đạo sao được với những thành phần ngoài quốc doanh?) ngày nay, CNXH kiểu Việt nam là “kinh tế thị trường, theo định hướng XHCN” thì thật là điều nực cười, bởi không thể ăn thịt chó mà lại bảo rằng tôi đang ăn chay, lừa bịp kiểu này thì liệu lừa được ai? Bế tắt về lý luận đến mức cứ “phát kiến” bừa (đúng hơn là thủ đoạn lừa dân?), bởi chỉ họ mới có quyền nói, còn người dân thì đã bị họ bịt miệng-bịt tai-bịt mắt bằng hệ thống tuyên truyền đồ sộ độc quyền với 17000 người “cả vú lấp miệng em” mà mỗi năm hệ thống này tiêu mất hàng ngàn tỷ tiền thuế của dân đóng góp .
 
“…KHÔNG THỂ BỊT MIỆNG CẢ MỘT DÂN TỘC MÀ NGƯỜI TA KHÔNG THỂ KHUẤT PHỤC BẰNG LƯỠI KIẾM CỦA ĐAO PHỦ”- kết luận ấy của Luis Aragon- nhà báo Pháp thế kỷ trước sau vụ thực dân Pháp hành quyết chém đầu anh hùng Nguyễn Thái Học, Phó đức Chính và các đồng chí của ông -được ghi trên tấm bia tại đài tưởng niệm khởi nghĩa Yên bái phải chăng cũng là lời nhắc nhở với kẻ cầm quyền VN hiện nay?.
 
Tóm lại, CNXH thực sự là hoang đường, chế độ CSVN thực sự đã trở lên lưu manh phản động. Sẽ không bao giờ đảng CSVN khắc phục được những cái “sai lầm” nếu còn tiếp tục không “nghe dân và vì dân”, quay lưng lại với người dân và còn ngu xuẩn coi Mỹ như một kẻ xâm lược, hay bạc nhược ươn hèn với bọn bành trướng Trung Quốc bằng luận điệu mỵ dân “nước xa không cứu được lửa gần”, “lạt mềm buộc chặt?”. Khỏi phải bàn dài dòng: nếu không đa đảng nhanh thì không những đảng CS không giữ được (ngay cả cái xác chứ đừng nói cái hồn) mà đất nước này sẽ rơi vào tay đại Hán, điều này đang hiện hữu rất nhanh chóng.
 
Phải nhìn thẳng vào sự thực: Đảng Cộng Sản Việt Nam không phải là một đảng yêu nước và không ai trong số những người có quyền nhất trong chế độ đặt quyền lợi của đất nước và dân tộc lên trên hết cả. Họ ứng xử với người dân không khác gì một lực lượng chiếm đóng của tàu cộng. Tất cả đều chủ trương đàn áp thẳng tay mọi khát vọng dân chủ của người dân để ngoan cố tồn tại bất chính.. Dù muốn bưng bít sự thật, muốn dập tắt tiếng kêu của người dân bằng những thủ đoạn và hành động nham hiểm độc ác, tàn bạo đến đâu thì những kẻ cầm quyền của đảng csvn cũng sẽ không bao giờ đạt được mục đích, bởi hướng tới một xã hội tự do dân chủ, một chế độ đa nguyên đa đảng là khát vọng bỏng cháy của con người VN yêu nước yêu tự do, nó phù hợp với xu thế phát triển tất yếu của xã hội loài người- điều này không có một trở lực nào ngăn cản nổi, những kẻ ngoan cố đi ngược lại nguyện vọng tha thiết chính đáng đó của người dân nhất định sẽ bị lịch sử nghiền nát.
 
Những kẻ lãnh đạo đảng CSVN nghĩ rằng có thể dựa vào Trung Quốc, cùng với việc nắm giữ lực lượng công an quân đội để khi cần dùng làm công cụ đàn áp người dân để tiếp tục duy trì sự thống trị đất nước. Tội này là gì nếu không là tội của những tên tay sai tiếp tay cho kẻ xâm lược? tội phản quốc?, đây là trọng tội của họ đối với nhân dân và lịch sử VN.
 
Phải nhìn thẳng vào sự thực:
 
Thủ phạm đã gây ra hàng triệu cái chết cho người dân VN suốt 80 năm qua chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra bao bất công trong XHVN hiện nay chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra sự tụt lùi (hiện nay và mãi mãi về sau cho tương lai dân tộc) so với các nước khác trên thế giới chính là đảng CS. Thủ phạm gây ra sự bạc nhược ươn hèn, quỳ gối làm tay sai cho tàu cộng, bán đất buôn dân chính là đảng CS. Thủ phạm của nạn tham nhũng vô phương chữa trị chính là đảng CS. Thủ phạm của việc phá hoại đạo đức con người VN, hủy hoại nền tảng văn hóa truyền thống mỹ tục thuần phong VN hiện nay chính là đảng cs.
 
Tóm lại:
 
Do bị bưng bít sự thật, bị tuyên truyền nhồi sọ đánh trúng vào khát vọng xoá bỏ bất công đem lại tự do (giải phóng giai cấp, xây dựng công bằng xã hội, không còn người bóc lột người, người dân làm chủ xã hội), khát vọng độc lập dân tộc (chống xâm lược, giải phóng dân tộc) và giàu mạnh (xây dựng xã hội chủ nghĩa giàu đẹp, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu… )-những cái bánh vẽ ấy đã làm dân ta ngộ nhận sự lừa bịp như là lẽ phải, như là lý tưởng hiện thực làm cho người ta mù quáng, cuồng tín thờ phụng sự dối trá, tự nguyện làm con rối, làm vật hy sinh cho đảng cs thực hiện chính sách bắn giết, cướp quyền nhằm mục đích áp đặt sự độc tài toàn trị xã hội giành những THẮNG LỢI CHO ĐẢNG trong suốt 84 năm qua.
 
Những người cầm đầu đảng csvn đã phạm những tội lỗi cực kỳ nghiêm trọng với dân tộc trong suốt thời gian cầm quyền và đến nay họ vẫn tiếp tục ngoan cố lừa bịp để kéo dài việc cầm quyền bất chính gây khổ đau cho người dân vn và cam tâm làm tay sai cho tàu cộng nhằm biến vn thành một tỉnh lẻ của tàu cộng theo mật ước bán nước đã ký với tàu cộng ở thành đô (tq) từ năm 1990.
 
Một đảng viên hơn 40 tuổi đảng đã từ đảng
Categories: Tài Liệu Tham Khảo | Leave a comment

TÂM THƯ VỀ NGÀY ĐẠI LỄ

TÂM THƯ VỀ NGÀY ĐẠI LỄ

 

Kính thưa quý đồng đạo và quý đồng bào,

 

Năm nay, Hội Đồng Trị Sự Trung Ương xin kính mời quý vị tham dự Đại Lễ Kỷ Niệm 75 Năm Đức Huỳnh Giáo Chủ Khai Sáng Phật Giáo Hòa Hảo, được tổ chức tại Hội Quán số 12432 đường Euclid, bên cạnh ngã tư đường Lampson, thành phố Garden Grove.

 

Nhân dịp thiêng liêng trọng đại này, chúng tôi muốn cùng quý vị ôn nhuần lời dạy của Đức Thầy và ưu tư của chúng ta.

 

                    Trả nợ thế nghĩa ân trọn vẹn

                    Cảnh non bồng kỳ hẹn ngày kia

 

Đây là lời của Đức Huỳnh Giáo Chủ.

 

Nợ thế tức là nợ đời, nợ Tứ Ân mà ta đã thọ trong kiếp sống. Vì vậy, ta có bổn phận phải đền trả, bởi vì ta đã thọ nhận vay mượn nó từ thuở bé thơ cho đến lúc thành nhân.

 

Cái công ơn cha mẹ nuôi nấng đẻ đau, 9 tháng cưu mang, 3 năm bú mớm. Rồi ân tấc đất ngọn rau tạo nên kiếp sống này. Ân được dìu dắt về tâm linh đạo đức, còn ân về Đồng Bào và Nhân Loại nữa. Cho nên ta có trách nhiệm phải cố gắng đền đáp một cách tận tình. Ta sẽ tu không thành nếu nợ đời chúng ta không trả, dù có muốn hay không thì cũng phải:

 

                    Tu đền nợ thế cho rồi

                    Thì sau mới được đứng ngồi tòa sen

 

*

 

                    Thấy dân thấy nước nghĩ mà đau

                    Quyết rứt cà sa khoát chiến bào

                    Đuổi bọn xâm lăng gìn đất nước

                    Ngọn cờ Độc Lập phất phơ cao.

 

Con đường cứu nước với chương trình Dân Chủ Xã Hội tiên tiến được Đức Huỳnh Giáo Chủ mở ra là một sinh lộ thực tiễn cho dân tộc Việt. Trước hiểm họa xâm lấn của Trung Cộng, một quốc nạn có thể đưa đến diệt vong, mộtBiển Đông sôi sục như chảo dầu, một biển lửa sắp bùng cháy, kể cả trên đất liền, hiệu ứng với lời tiên tri của Tứ Thánh Tam Hoàng Thơ, đặc biệt là của Đức Huỳnh Giáo Chủ:

 

                    Đất Bắc Kỳ sao quá ruộng sâu

                    Tàu Man đến đó giăng câu đặt lờ

 

Hay là:

 

                    Mặt nước biển lô nhô lặn hụp

                    Chim đua bay cá lại tranh mồi

                    Ngọn thủy triều nô nức sục sôi

                    Bầu trái đất một phen luân chuyển.

 

Để cảnh tỉnh cho những đầu óc nô lệ Tàu cộng, ngay từ năm 1946 khi trả lời cho cụ Phạm Thiều (đại diện Việt Minh) mời Đức Thầy tham chánh, bằng những lời thơ xin trích ra đây 2 câu của cụ Phạm Thiều:

 

                    Sao còn lãnh đạm với đồng bang

                    Toan trút cho ai gánh trị an

 

Đức Thầy đáp họa:

 

                    Nhìn xem Trung quốc khách lân bang

                    Cứ cố xỏ ngầm sao trị an?

 

Và đặc biệt với hai câu như một lời cảnh tỉnh:

 

                    Ngàn năm Bắc địch dày bừa

                    Mà còn đứng dậy tống đưa quân thù.

 

Hỡi những đầu óc mông muội hãy tỉnh thức mau lên kẻo trễ.

 

Kính thưa quý đồng hương, quý đồng đạo,

 

Chúng ta sẽ kỷ niệm ngày Đức Thầy bị cộng sản ám hại, tức là ngày Đức Thầy Thọ Nạn Đốc Vàng, chúng ta đang tổ chức Đại Lễ Kỷ Niệm lần thứ 75 ngày Đức Thầy khai sáng Đạo Phật Giáo Hòa Hảo. Không những tưởng niệm công đức mở đạo cứu đời của Ngài, mà còn tưởng nhớ đến công lao cứu dân cứu nước khi Đức Thầy dấn thân vào con đường đấu tranh chống Pháp để giành Độc Lập qua các Mặt Trận và Phong Trào do Đức Huỳnh Giáo Chủ thành lập hay cộng tác. Nhất là Ngài đã thành lập chánh đảng Việt Nam Dân Chủ Xã Hội.

 

Để tưởng nhớ đến công đức của một vị Phật đã lâm phàm giáo dân độ chúng, đưa muôn người thoát khỏi biển mê sông khổ mà quy về chơn tâm thật tánh để đạt đến cảnh hạnh phúc bình an, tâm linh giác ngộ, như Ngài đã từng bày tỏ:

 

                    Huyền pháp thâm trầm thơm bất tuyệt

                    Vô Vi chánh Đạo hỡi người ơi.

 

Hay một hoài bão chưa thành khi non sông còn dưới ách nông nô độc tài toàn trị. Một đất nước phú cường, một chế độ không độc tài không cộng sản chưa thực hiện được, thì Đức Thầy đã vắng mặt.

 

                    Nước non tan vỡ bởi vì đâu

                    Riêng một ta mang nặng mối sầu

                    Lòng những hiến thân mưu độc lập

                    Nào hay tai họa áp bên lầu.

 

                    *

 

                    Bên lầu tiếng súng nổ vang tai

                    Trời đất phụ chi kẻ trí tài

                    Mưu quốc hóa ra người phản quốc

                    Ngàn thu mối hận dễ nào phai.

 

Kính thưa quý vị,

 

Thư vắn tình dài, chúng ta có thể nghe tiếp hay chia sẻ tâm sự của nhau vào dịp Kỷ Niệm lần thứ 75 ngày Đức Thầy khai sáng Đạo sẽ được Hội Đồng Trị Sự Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo tổ chức vào ngày Chủ Nhật 29 tháng 6 năm 2014, lúc 2 giờ chiều tại Hội Quán số 12432 đường Euclid, góc Lampson và Euclid.

 

Một lần nữa xin nhắc lại, ở góc đường Euclid và Lampson, quý vị sẽ thấy trên nóc Hội Quán có treo cờ và biểu ngữ tung bay phất phới, thì đó là địa điểm chào mừng quan khách.

 

Xin quý đồng đạo và đồng hương coi đây là thơ mời chính thức phổ biến sâu rộng trên làn sóng truyền hình và truyền thanh cũng như trên báo chí và internet.

 

Với lòng vô cùng trân trọng và tri ân, sự hiện diện của quý vị là niềm khích lệ lớn lao đối với chúng tôi trên bước đường tầm cầu chân lý, đồng thời phụng sự hữu hiệu cho dân tộc và đạo pháp.

 

Ban Tổ Chức Đại Lễ trân trọng kính mời.

 

 

TM Hội Đồng Trị Sự Trung Ương và Ban Tổ Chức Đại Lễ Kỷ Niệm.

 

– Tiến Sĩ Lê Phước Sang, Hội Trưởng HĐTSTƯ. Trưởng Ban Tổ Chức Đại Lễ. Cell: 832-397-9813.

 

– Huyền Tâm Huỳnh Long Giang, Tổng Vụ Trưởng Phổ Thông Giáo Lý. Tổng Thư Ký Ban Tổ Chức Đại Lễ. Cell:714-720-5271

 

Xin lưu ý: Đậu xe trên đường Lampson hay những địa điểm thuận tiện gần đó.

 

Categories: Lịch Sử PG Hòa Hảo | Leave a comment

Nhà báo Palestine: Người dân Việt Nam có thể tự bảo vệ Tổ quốc

Nhà báo Palestine: Người dân Việt Nam có thể tự bảo

vệ Tổ quốc

theo VietnamPlus | 30/05/2014 14:45

Tàu Hải cảnh 3210 của Trung Quốc áp sát tàu CSB 8003, ngăn cản không cho tiếp cận giàn khoan hôm 28/5 (Nguồn: Cảnh sát biển Việt Nam)

“Hành động của Trung Quốc là sự đe dọa rõ ràng với chủ quyền Việt Nam và tìm cách kiểm soát dầu mỏ cũng như kiếm chác trên lưng Việt Nam”.

Sự kiện Trung Quốc ngang nhiên đưa giàn khoan Hải Dương 981(Haiyang Shiyou 981) cùng nhiều tàu vào hoạt động trái phép tại vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam đã gây bất bình trong cộng đồng quốc tế.

Tiếp tục làn sóng các học giả lên tiếng phản đối các hành vi ngang ngược của Trung Quốc, cộng tác viên của Vietnam+ tại Vienna (Áo) đã có cuộc trao đổi với nhà báo nổi tiếng người Palestine Kawther Salam về vấn đề này.

Theo bà Salam, Trung Quốc đã bộc lộ rõ “tham vọng thực dân,” vi phạm rõ ràng chủ quyền của nước láng giềng cũng như luật pháp quốc tế và mọi định chế quốc tế đều bảo vệ chủ quyền của Việt Nam.

Bà Kawther Salam hiện sống ở Áo, hiện là biên tập viên trang “Europe and Middle East News”, đã có hơn 25 năm kinh nghiệm tác nghiệp ở những khu vực xảu ra xung đột và từng được nhận giải thưởng Hellman/Hammet về Nhân quyền quốc tế.

Nhà báo Yen Platz: Bà nghĩ sao về hành động của Trung Quốc ở Biển Đông vài tuần vừa qua?

Nhà báo Kawther Salam: Đó là sự vi phạm rõ ràng và không thể chấp nhận được chủ quyền và biên giới của một nước láng giềng, là Việt Nam. Nó cũng che giấu những tham vọng thực dân trong việc cướp bóc tài nguyên của nước khác, đi ngược lại luật pháp và các thỏa thuận quốc tế mà Trung Quốc đã ký kết với các tổ chức quốc tế.

Bà nghĩ sao về ý định khoan dầu trên một vùng biển thuộc Việt Nam của Trung Quốc?

Đó là sự đe dọa rõ ràng với chủ quyền Việt Nam và tìm cách kiểm soát dầu mỏ cũng như kiếm chác trên lưng Việt Nam. Bước đi này cũng cho thấy các tham vọng thực dân với các đảo thuộc Việt Nam.

Bà nghĩ mục đích của việc Trung Quốc cư xử như thế trên biển Đông là gì? Liệu nó có lặp lại trong tương lai? Liệu căng thẳng giữa Việt Nam và Trung Quốc có tăng thêm?

Đó là một hành vi khiêu khích mà Trung Quốc sử dụng để đo phản ứng của Việt Nam. Không có gì nghi ngờ về việc hành vi của Trung Quốc che giấu tham vọng cướp bóc tài nguyên của Việt Nam.

Từ quan điểm của tôi, người Việt Nam sẽ không đứng nhìn và im lặng khi chủ quyền của họ bị vi phạm. Ít nhất lịch sử xác nhận rằng người dân Việt Nam có thể tự bảo Tổ quốc.

Theo bà thì Việt Nam nên làm gì vào thời điểm này?

Tôi nghĩ những cánh cửa ở Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc và các định chế quốc tế đều mở và mọi lựa chọn đều mở trong việc bảo vệ chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam.

Bà có thông tin gì về căng thẳng gia tăng giữa Trung Quốc với Nhật Bản, Philippines và Việt Nam? Bà cho rằng cần phải làm gì?

Như tôi đã nói, những gì đang xảy ra là để đo lường phản ứng của Việt Nam. Và Việt Nam không cần phải phí thời gian nghĩ ngợi về những gì Trung Quốc đang làm trên lãnh hải của các bạn.

Tôi cho rằng bất kỳ ai vào nhà bạn mà không xin phép thì là trộm cắp hoặc kẻ cướp, và cách xử lý đúng nhất là đá chúng ra khỏi cửa, tiến hành các hành động pháp lý thông qua những định chế quốc tế hoặc tự vệ hợp lý.

Cảm ơn bà rất nhiều!

Categories: Chính-Trị Thời-Sự | Leave a comment

Bộ ngoại giao lên tiếng về vụ hãng tin Nga vu khống VN

Bộ ngoại giao lên tiếng về vụ hãng tin Nga vu khống VN

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình cho biết, Việt Nam bác bỏ hoàn toàn những luận điệu sai trái, phiến diện được báo Nga đăng tải.
Nói về bài báo xuyên tạc lịch sử, vu khống Việt Nam được RIA Novosti đăng tải, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình cho biết: “Tôi lấy làm tiếc khi một hãng thông tấn như RIA Novosti lại đăng tải thông tin như vậy. Bộ Ngoại giao Việt Nam đã làm việc với Sứ quán Nga và được biết đây chỉ là ý kiến cá nhân của phóng viên”.
 Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Lê Hải Bình – Ảnh: Tùng Đinh
Theo ông Bình, đại sứ Nga tại Việt Nam khẳng định thông tin của RIA Novosti chỉ phản ánh quan điểm cá nhân phóng viên, không phải là quan điểm của lãnh đạo Nga.
Ông Bình nói Bộ Ngoại giao đã yêu cầu báo chí Nga tôn trọng sự thật lịch sử khi viết bài. Liên quan đến thông tin RIA Novosti nói Việt Nam dùng tàu quân sự tấn công tàu dân sự Trung Quốc ở giàn khoan trái phép Hải Dương 981, ông Bình nói Việt Nam “hoàn toàn bác bỏ thông tin này”.
Như VTC News đã đưa tin, RIA Novosti đã đăng bài viết cố ý xuyên tạc lịch sử, vu khống Việt Nam.
Bài báo mở đầu bằng những nhận định của các chuyên gia khác nhau trước chuyến thăm Trung Quốc của tổng thống LB Nga Vladimir Putin, và ngay sau đó là một tiểu mục về “Ukraine của Trung Quốc”.
Tác giả Kosyrev khẳng định một cách đầy võ đoán – Việt Nam và Philippines đóng vai trò giữa Trung Quốc với Mỹ và phương Tây tương tự như Ukraine đã làm đối với Nga. Việc Trung Quốc sơ tán người dân sau những sự kiện đáng tiếc ở Bình Dương và Hà Tĩnh được Kosyrev cho rằng “Trung Quốc đã phải cứu công dân của mình khỏi bạo loạn ở Việt Nam”.
Đó là một góc nhìn kỳ lạ, cố tình gây căng thẳng và ở một mức độ nào đó, đổ thêm dầu vào lửa.
Tiểu mục tiếp theo trong bài báo “Việt Nam – không phải Trung Quốc”. Trong tiểu mục này, Kosyrev đã xuyên tạc sự thật khi viết giàn khoan là nằm trên thềm lục địa, cách bờ biển Trung Quốc 27 km và cách bờ biển Việt Nam tận 241 km, cố tình cho rằng quần đảo Hoàng Sa hoàn toàn thuộc về Trung Quốc.
Bài báo của RIA Novosti bị chính những độc giả Nga chỉ trích gay gắt. 
Trong tiểu mục này, Kosyrev có một đoạn nhấn mạnh đóng khung rất đáng phê phán. Xin dịch nguyên văn đoạn đó:

“Tại sao Việt Nam lại là Ukraine của Trung Quốc: đó là lịch sử lâu đời. Hai ngàn năm trước, Việt Nam là một phần của Trung Quốc. Nhưng từ năm 880 – thì không còn. Tất cả các thế kỷ tiếp theo giới trí thức Việt Nam đã bỏ ra rất nhiều công sức để chứng tỏ: Việt Nam – không phải Trung Quốc”.
Ngay từ khi được đưa lên trang web của RIA Novosti, bài báo này đã khiến cho nhiều người đọc Việt Nam, và không chỉ Việt Nam phẫn nộ. Những bình luận của độc giả ngay dưới bài báo, cũng như trên trang Facebook của RIA cũng cho thấy điều này.
Hàng ngàn độc giả cũng đã gọi điện, email về báo điện tử VTC News phản đối bài báo của RIA Novosti. Nhiều độc giả nói họ cảm thấy “tình yêu nước Nga bị phản bội” khi đọc bài báo sai trái nêu trên.
T.A/Theo VTC
Categories: Chính-Trị Thời-Sự | Leave a comment

Đức Huỳnh Phú Sổ bất tử . PGHH Muôn-Năm . Tinh Thần PGHH bất-diệt

PGHH bất-diệt

Bồ Tát HUỲNH PHÚ SỔvà Phật Giáo Thời Ðại 

Lê Hiếu Liêm

 

Chương một: Dẫn nhập Việt Nam và Phật Giáo đầu thế kỷ hai mươi. 

 

Đầu thế kỷ 20, tư tưởng Nho Giáo, thống trị độc tôn đất nước từ Thời Hồ Quý Ly, nhà Lê và nhà Nguyễn suốt 400 năm, hoàn toàn sụp đổ. Tư tưởng Phật Giáo, ngự trị vinh quang trong thời đại Lý Trần từ thế kỷ thứ 11 đến cuối thế kỷ 14, suy đồi tận gốc. Tư tưởng Tây Phương và tôn giáo của nó, Thiên Chúa Giáo La Mã, bị đại đa số trí thức và nhân dân coi như sản phẩm và công cụ của chế độ Thuộc Địa và thực dân Pháp nên vẫn không được chấp nhận. Ý thức hệ Cộng Sản cũng như các tư tưởng mới khác chưa ra đời. Cả một khoảng trống tư tưởng, cũng có nghĩa là một khoảng trống tôn giáo và chính trị, to lớn bao trùm trên một nước Việt Nam bị nô lệ, bóc lột, áp bức, lạc hậu và nghèo đói. Nhưng đây cũng là môi trường lý tưởng cho sự ra đời của những tư tưởng mới, những tôn giáo mới, những chính đảng mới và những phong trào mới: Phong trào Đông Du và Việt Nam Duy Tân Hội của Phan Bội Châu từ năm 1904,Đông Kinh Nghĩa Thục của Lương Văn Can và các nhà Nho tiến bộ năm 1907, tư tưởng dân quyền và dân chủ của Phan Chu Trinh suốt hai mươi năm (1905-1925), phong trào chống thuế ở Trung Kỳ năm 1908, vụ đầu độc lính Pháp ở Hà Nội cùng năm, Việt Nam Quang Phục Hội năm 1912, cuộc khởi nghĩa ở Trung Kỳ và ở Huế năm 1916 của Thái Phiên, Trần Cao Vân, Lê Ngung, vua Duy Tân…, phong trào Hội Kín ở miền Nam năm 1913-1916 lan rộng khắp Lục Tỉnh và cuộc tấn công Sài Gòn năm 1916. Các hoạt động này đã liên tục diễn ra từ đầu thế kỷ 20 đến cuối đệ nhất thế chiến.

Tuy nhiên mãi đến đầu thập njiên 20 Việt Nam mới thật sự thức dậy với sự ra đời Việt Nam Thanh Niên Cách mạng Đồng Chí Hội và Tân Việt Cách Mạng Đảng năm 1925, Đạo Cao Đài năm 1926, Việt Nam Quốc Dân Đảng năm 1927, Cuộc khởi nghĩa Yên Bái và sự ra đời của Đảng Cộng Sản Đông Dương năm 1930 và phong trào Sô Viết Nghệ Tỉnh 1930-1931.

 

Trong thời gian sôi động này, từ 1925 trở đi, Phật Giáo cũng đã thức dậy. Từ năm 1923, thiền sư Khánh Hòa và thiền sư Thiện Chiếu đã thành lập, tại chùa Long Hòa ở Trà Vinh, Hội Lục Hòa Liên Hiệp với mục đích vận động thành lập một Hội Phật Giáo Việt Nam toàn quốc để chấn hưng Phật Giáo. Thiền sư Thiện Chiếu, khác hẳn tất cả tăng sĩ Phật Giáo đương thời, là một tăng sĩ có tân học. Ông đã đi ra Trung và Bắc vận động thống nhất Phật Giáo năm 1927 nhưng bất thành.

Năm 1928 thiền sư Khánh Hòa xây dựng Thích Học Đường và Phật Học Thư Xã tại Chùa Linh Sơn, Sài Gòn và năm 1929 Ông cho ấn hành tạp chí Viên Âm, tập san Phật Học đầu tiên bằng quốc ngữ tại Việt Nam, đặt trụ sở tại chùa Xoài Hột, Mỹ Tho. Cùng thời, thiền sư Thiện Chiếu xuất bản một tạp chí Phật Học nhắm vào giới thanh niên trí thức lấy tên là Phật Hòa Tân Thanh Niên, đặt tòa soạn tại chùa Chúc Thọ ở Gia Định.

 

Năm 1931 thiền sư Khánh Hòa cùng nhiều tăng sĩ và cư sĩ thành lập Hội Phật Học đầu tiên tại Việt Nam, lấy tên là Hội Nam Kỳ Nghiên Cứu Phật Học và thiền sư Từ Phong được mời làm Chánh Hội Trưởng. Hội ra tờ Từ Bi Âm năm 1932. Thiền sư Khánh Hòa, cùng người cộng sự thân tín là thiền sư Thiện Chiếu đã đóng vai trò tiền phong khai mở phong trào chấn hưng Phật Giáo và hiện đại hóa Phật Giáo, chuyển động sâu rộng lịch sử Phật Giáo và lịch sử Việt Nam trong suốt 65 năm qua.

Tại miền Trung, thiền sư Giác Tiên mở Phật Học Đường  tại chùa Trúc Lâm năm 1929 và ủy thác cho đệ tử là bác sĩ Lê Đình Thám thành lập Hội An Nam Phật Học năm 1932. Hội quy tụ đông đảo những danh tăng và cư sĩ trí thức tại miền Trung. Cư sĩ Lê Đình Thám được bầu làm Hội Trưởng và vua Bảo Đại được mời làm Hội Trưởng Danh Dự. Hội ra tạp chí Phật Học Viên Âm năm 1933. Năm 1934, thiền sư Giác Tiên, cư sĩ Lê Đình Thám… đã thành lập Trường An Nam Phật Học, trong đó có mở cấp Đại Học Phật Giáo. Đặc biệt hơn nữa là Hội đã phát động phong trào “Chỉnh Lý Tăng Già” rất quyết liệt để loại trừ ra khỏi tăng già những thành phần phạm giới, bất xứng. Chính nhờ những nổ lực cấp tiến này mà Phật Giáo miền Trung đã đóng được một vai trò quan trọng trong những thập niên sau đó.

Năm 1934 các thiền sư Trí Hải, Tâm Ứng, Tâm Bảo cùng với giới cư sĩ trí thức tên tuổi tại Hà Nội như Trần Trọng Kim, Nguyễn Văn Vĩnh, Nguyễn Văn Tố, Dương Bá Trạc, Trần Văn Giáp, Nguyễn Năng Quốc, Nguyễn Hữu Kha, Bùi Kỷ, Lê Dư… thành lập Bắc Kỳ Phật Giáo Hội, bầu cư sĩ Nguyễn Năng Quốc làm hội trưởng và suy tôn thiền sư Thanh Hanh làm Thiền Gia Pháp Chủ. Đặc biệt là trong buổi lễ suy tôn Pháp Chủ này, cư sĩ Trần Trọng Kim đã thuyết pháp về đề tài; “Thập Nhị Nhân Duyên”. Hội ra tạp chí Đuốc Tuệ năm 1935 và phát triển mạnh mẽ khắp miền Bắc (Nguyễn Lang, Phật Giáo Việt Nam Sử Luận, q 3, t 51-173).

Đặc tính của cả ba Hội Phật Học tại ba miền là vai trò nổi bật của giới trí thức cư sĩ, là thuần túy Phật học và sinh hoạt Phật sự. Thời điểm 1925-1945 là thời điểm chuẩn bị trong kiên nhẫn và thầm lặng. Các hội Phật Học đã làm đúng chức năng và vai trò lịch của mình, một cách khiêm tốn, từ đống gạch vụn đổ nát của nền Phật học và Phật Giáo Việt nam trong thời Thực Dân Pháp thống trị.

Trong thời kỳ này xuất hiện những con người đặc biệt, xuất sắc và những tư tưởng mạnh mẽ, quyết liệt, trong Phật Giáo cũng như ngoài Phật Giáo. Từ đầu thập niên 30, tư tưởng Phật Hộc của Thích Thiện Chiếu đã là những quả bom chấn động. Và năm 1939 Huỳnh Phú Sổ xuất hiện làm một cuộc cách mạng tôn giáo, cải cách toàn bộ và triệt để Phật Giáo chưa từng có trong hai ngàn năm lịch sử Phật Giáo Việt Nam. Miền Nam, một vùng đất lạ lùng và kỳ diệu…

 

An Hòa Tự

Phan Chu Trinh từ Pháp trở về Sài Gòn năm 1925, đất nước bùng lên những làn sóng tư tưởng dân quyền và dân chủ. Ông khẳng định phải tìm nguyên nhân mất nước trong sự mất đạo đức, mất luân lý, trong bài diễn thuyết Đạo Đức và Luân Lý Đông Tây, và ông cũng khẳng định chế độ quân chủ chuyên chế là nguyên nhân chính làm mất nước trong bài thuyết giảng Quân Trị Chủ Nghĩa và Dân Trị Chủ Nghĩa tại Sài Gòn năm 1925. Ông mất năm sau đó và đám tang ông cùng với cuộc vận động ân xá nhà chí sĩ Phan Bội Châu đã khơi bùng phong trào yêu nước và yêu tự do dân chủ trên toàn quốc, đặc biệt là trong giới thanh niên.

Nhưng dữ dội, bốc lửa và sấm sét trong tư tưởng yêu nước chống thực dân cũng như tư tưởng tự do dân chủ, trong thời này, chỉ có Nguyễn An Ninh là đi xa nhất, quyết liệt nhất. Là một thanh niên miền Nam,Ông đi du học ở Pháp và trở về nước với bằng cử nhân Luật. Lợi dụng quy chế thuộc địa của Nam Kỳ, nơi mà báo chí bằng tiếng Pháp được tự do, không bị kiểm duyệt, Ông ra tờ La Cloche fèlèe (Tiếng Chuông Rè) từ năm 1923 đến năm 1926. Ông tự xưng tờ báo của Ông là “cơ quan tuyên truyền tư tưởng Pháp”, lấy tư tưởng của kẻ xâm lăng để đập những nhát búa tạ vào chế độ Thực Dân, đồng thời tờ báo cũng tự nhận là “cơ quan chuẩn bị cho tương lai dân tộc”. Thật là độc đáo và tuyệt vời.

Ngoài việc phê bình kịch liệt, thẳng tay chính sách và chế độ thực dân, Ông cổ võ cho việc đào tạo một tầng lớp thanh niên Việt Nam tân học, có văn hóa, có lý tưởng, có chí khí, có năng lực và có tổ chức vàÔng tuyệt đối tin vào sức mạnh và vào tương lai của nhân dân Việt Nam. Ông chủ trương một nước Việt Nam thống nhất từ Nam chí Bắc và trở về lịch sử dân tộc để tìm niềm tin và sức mạnh. Ông hô hào, khi chỉ mới ngoài 20 tuổi, “Chẳng những phải duy trì những giấc mộng vĩ đại, mà còn phải tổ chức thành một nhóm quan trọng để chuẩn bị cho tương lai”. Không những tư tưởng táo bạo, độc đáo, mới lạ, kiến thức của Ông cũng rất uyên bác. Khi Thống Đốc Nam Kỳ tuyên bố: “Xứ này không cần trí thức”. Ông đã viết bài trả lời bốc lửa: “… Những thảm khổ của chúng ta ngày nay, còn gì nữa, đúng là do tổ tiên của chúng ta đã sờ mó vào cây kiến thức. Hạng trí thức đã làm đảo lộn thế giới, làm hư hỏng hạnh phúc của thế giới. Hãy nguyền rủa tên tuổi của Prométhé, kẻ đã lấy trộm chút lửa của Trời. Hãy nguyền rủa con người đã bày ra cái ná cao su cho trẻ con bắn đá vào trán ông khổng lồ… Trí Tuệ, đó là cái tai hại. Trí tuệ, đó là con rắn cuốn quanh thân cây đã làm cho chúng ta vĩnh viễn mất cõi thiên đường… Nói đến vai trò giáo dục, vai trò văn minh của các ông chủ xứ Đông Dương này, thưa các ông, điều ấy làm ta mỉm cười… Người ta đã quỳ lụy bái phục những vị “đem ánh sáng tới”, những vị “làm điều kỳ diệu ở Ấu Châu”… Cái gì kỳ diệu? Thực ra cái kỳ diệu đó là, chỉ trong một thời gian ngắn thôi, người ta đã có thể làm cho trình độ trí thức của người Nam đã thấp đi lại càng rơi vào chỗ cực kỳ dốt nát. Cái kỳ diệu đó là người ta đã có thể, trong một thời gian ngắn như thế, xô đẩy một dân tộc có tư tưởng dân chủ, ngã nhào vào tình trạng nô lệ hoàn toàn“. (Trần Văn Giàu, Sự Phát Triển Của Tư Tưởng ở Việt Nam Từ Thế Kỷ 19 đến Cách Mạng Tháng Tám, q2, t 311).

Nguyễn An Ninh cũng là một trong những nhà trí thức tân học đầu tiên nghiên cứu Phật Học và hoàn thành một tác phẩm Phật Học quan trọng, cuốn “Phê Bình Phật Giáo”. Sau thời kỳ hoạt động sôi nổi từ 1923 đến 1926, Nguyễn An Ninh bị ở tù trong thời gian 1926-1927, sau đó Ông về nghiên cứu Phật Giáo. Trên bàn làm việc của Ông, có một cái chuông, một cái mõ, Ông cạo trọc đầu và đi chân không.Ông nghiên cứu Phật Giáo qua tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Đức và các hoạt động Phật Giáo trong nước. Cuốn Phê Bình Phật Giáo xuất bản năm 1937 là kết quả của sự nghiên cứu này. Tựa đề của cuốn sách, 70 năm sau cũng không có ai dám viết một cuốn sách Phật Học có tựa đề thách thức và can đảm như vậy. Mục đích và phương pháp luận còn mới lạ, táo bạo hơn, đó là “so sánh Phật Giáo với thời đại của nó để chỉ chỗ hay, chỗ đúng hơn của nó đối với các thuyết khác và so sánh Phật Giáo với thời đại này để chỉ sai lầm của Phật Giáo“. Tác phẩm này được giới trí thức, giới chính trị cũng như giới Phật Giáo chú ý đặc biệt.

Nhưng không gây sóng gió và tranh luận suốt nhiều năm trời như những tác phẩm của Thích Thiện Chiếu.Đối với Tăng, Ni, Phật Tử thập niên 30, những tư tưởng Phật Học của Thích Thiện Chiếu là những tiếng sét ngang tai. Ngày nay đọc lại, chắc chắn quý vị tăng sĩ, cư sĩ và Phật Tử cũng không khỏi giựt mình, chấn động và suy nghĩ. Những tư tưởng này, được viết từ thập niên 30, ngày nay, cuối thập niên 90, vẫn còn mới, còn táo bạo, còn chứa đầy sức nặng của đá tảng và sức nổ của sấm sét. Thích Thiện Chiếu là tinh hoa sáng chói của Phật Giáo trong thập niên 20, 30. Ông đã đi tiền phong trong mọi lãnh vực chấn hưng và hiện đại hóa Phật Giáo Việt Nam trong thế kỷ 20 này.

Ta phải đứng trên một đỉnh núi cao, mới hy vọng nhìn thấy những cái gì chưa ai nhìn thấy, những cái gì nằm khuất sau dãy núi cao. đó có thể là những dãy núi cao hơn, hay là một đại dương mênh mông hay là một bình nguyên rực rỡ. Thích Thiện Chiếu là một ngọn núi cao của Phật học và Phật Giáo Việt Nam trước đệ nhị thế chiến. Ta hãy đứng trên đỉnh núi cao ngất, hùng tráng này để nhìn rõ một đỉnh núi cao ngất, hùng vĩ khác, là Cư sĩ, Bồ Tát, Giáo Chủ Huỳnh Phù Sổ.

|Muc Luc| |Ch.1| |Ch.2| |Ch.3| |Ch.4| |Ch.5| |Ch.6| |Ch.7| |Ch.8| |Ch.9| |Ch.10|TK|

[BHH430] [PGHH] [THƯ VIỆN PGHH]

About these ads

Occasionally, some of your visitors may see an advertisement here.

Tell me more | Dismiss this message

Categories: Lịch Sử PG Hòa Hảo |
Categories: Uncategorized | Leave a comment

Blog at WordPress.com.