Daily Archives: July 24, 2014

Nếu Đảng vì tổ quốc thì mọi việc đã khác !

Nếu Đảng vì tổ quốc thì mọi việc đã khác !

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-07-22
Email
Ý kiến của Bạn
Chia sẻ

In trang này
Lá cờ đỏ sao vàng

Lá cờ đỏ sao vàng

AFP

Trung Quốc âm mưu thôn tính biển Đông khóa chặt Việt Nam trong vòng lệ thuộc, Đảng Cộng sản Việt Nam đang đứng giữa ngã ba lịch sử, thân Trung Quốc để giữ đảng và vai trò độc quyền cai trị hay chấp nhận cải tổ chính trị, dân chủ hóa đất nước tìm chỗ dựa bảo vệ chủ quyền.

Liên minh và không liên minh

Sự kiện Nhà nước Việt Nam khẳng định không liên minh với ai để chống nước thứ ba, được các nhà phản biện gọi là sự không tưởng trong tư duy chiến lược, hoặc biểu lộ sự nhu nhược chủ hòa với kẻ xâm lăng bá quyền Trung Quốc.

Ông Lê Phú Khải, nhà báo kỳ cựu từng ở trong guồng máy thông tin tuyên truyền của nhà nước Việt Nam từ Hà Nội nhận định:

“ Một nước bé như nước mình, nước Việt Nam mà không liên minh với một nước thứ ba không có một chỗ dựa thì làm sao mà có thể đương đầu với Trung Quốc mạnh hơn mình. Rõ ràng là không tưởng và điều này chứng tỏ nhà nước Việt Nam cũng chưa thoát Trung được, chưa nhìn thấy rõ kẻ thù thâm độc như thế nào, vẫn còn lấn cấn không thoát Trung ra được, không dứt khoát nên mới đưa ra chiến lược như thế.”

Theo ông Nguyễn Trung, một cựu Đại sứ của chế độ Hà Nội, Việt Nam trong thể chế hiện nay, nếu có nài xin cũng chẳng có nước nào muốn liên minh. Trong bài viết được phổ biến trên các trang mạng xã hội, ông Nguyễn Trung cho rằng: “… Nếu dân tộc ta, nước ta còn chưa đủ bản lĩnh sống vì chính ta, thì ai dám liên minh với ta? Xin hãy tự hỏi mình: Bản thân chúng ta có dám kết thân với kẻ ba, bốn mặt, hư, ăn bám và èo uột không.”

Một nước bé như nước mình, nước Việt Nam mà không liên minh với một nước thứ ba không có một chỗ dựa thì làm sao mà có thể đương đầu với Trung Quốc mạnh hơn mình. Rõ ràng là không tưởng và điều này chứng tỏ nhà nước Việt Nam cũng chưa thoát Trung được

nhà báo Lê Phú Khải

Cùng về vấn đề liên quan, TS Phạm Chí Dũng thành viên sáng lập Hội Nhà Báo Độc Lập từ TP.HCM phân tích:

“ Trừ phi người Việt Nam biến thành người Philippines và tự đứng bằng đôi chân của mình và sau đó thì mới nhờ tới người Hoa Kỳ. Khi người Hoa Kỳ thấy người Philippines tự đứng bằng đôi chân của họ, tự dám bắt tàu cá Trung Quốc xâm phạm lãnh hải thì lúc đó Manila mới có được Hiệp định tương trợ quốc phòng đối với Mỹ. Còn Việt Nam bản lĩnh quá kém, cả thế giới coi thường không muốn có bất kỳ mối tương trợ quân sự nào về mặt thực chất, cho dù Việt Nam đã có hàng chục đối tác chiến lược toàn diện mà trong đó đối tác chiến lược toàn diện lớn nhất, có ý nghĩa nhất chính là Trung Quốc và Trung Quốc đang trở mặt với Việt Nam.”

Trong bài viết góp ý với Đại hội Đảng khóa XII sắp tới được phổ biến trên mạng, cựu Đại sứ Nguyễn Trung cảnh báo những kịch bản đen tối nhất có khả năng xảy đến cho Việt Nam. Ông Nguyễn Trung kêu gọi Đảng đấu tranh, cắt đứt cái thòng lọng ý thức hệ và sự nô lệ của quyền lực, cũng như sự cám dỗ của của mọi lợi ích tội lỗi, trả lại quyền làm chủ đất nước cho nhân dân. Từ đó Việt Nam cùng các nước trong khu vực tranh đấu thắng lợi trước bá quyền Trung Quốc, tránh được chiến tranh. Vẫn theo ông Nguyễn Trung, nếu chọn lựa con đường này, chế độ toàn trị cùng với mọi quyền lực và đặc quyền của nó sẽ không còn nữa, Đảng CSVN phải trở thành một đảng khác, hoặc sẽ không tồn tại nữa.

Không còn cách nào khác

Trò chuyện với chúng tôi, nhà báo Lê Phú Khải nhận định:

“ Nếu mà bảo vệ toàn trị thì không thể đi với dân chủ được. Dân chủ là minh bạch là công khai là đa nguyên. Khi mà toàn Đảng hô lên tổ quốc trên hết thì nó khác, còn nếu bây giờ lại chế độ trên hết thì nó khác. Nếu bây giờ bảo hộ chế độ thì Đảng rất là cô đơn không có nhân dân cũng không có đồng minh. Đây là điều Đảng Cộng sản Việt Nam phải lựa chọn không có cách nào khác.”

Nếu mà bảo vệ toàn trị thì không thể đi với dân chủ được. Dân chủ là minh bạch là công khai là đa nguyên. Khi mà toàn Đảng hô lên tổ quốc trên hết thì nó khác, còn nếu bây giờ lại chế độ trên hết thì nó khác. Nếu bây giờ bảo hộ chế độ thì Đảng rất là cô đơn không có nhân dân cũng không có đồng minh

nhà báo Lê Phú Khải

Đáp câu hỏi của chúng tôi là, có khả năng nào cho thấy Đảng Cộng sản Việt Nam vào kỳ Đại hội Đảng lần thứ XII sắp tới sẽ chọn lựa tổ quốc thay vì độc quyền cai trị. Nhà báo Lê Phú Khải nhận định:

“ Đây là câu hỏi khó vì nó là chính trị, nó biến động, đa dạng và nó bất ngờ, không ai có thể đoán được. Nhưng tôi nghĩ và theo những gì tôi cảm nhận được thì Đảng Cộng sản không thay đổi đâu, bây giờ số phận của đất nước tùy thuộc vào nhân dân thôi.”

Vận mệnh đất nước đang ở trong tay nhân dân như cách nhìn thế sự của nhà báo lão thành Lê Phú Khải. Nhưng nhân dân đâu có quyền lực cũng chẳng có lãnh tụ để đấu tranh. Tuy vậy ông Lê Phú Khải nói là ông vẫn tin vào xu thế thay đổi của thời đại. Ông nói:

“ Tôi nghĩ là thời đại này là thời đại thông tin, xã hội dân sự nó sẽ hình thành và nó sẽ phát triển, nhưng tất nhiên sẽ chậm. Dân trí như thế này thì nó chậm nó lâu, còn nếu đảng cầm quyền đứng ra cải tổ thì nó mau. Nhất định xu thế của thời đại là xu thế dân chủ rồi. Ngay cả Trung Quốc cũng không mạnh và chế độ toàn trị cũng không mạnh, sớm muộn cũng phải thay đổi không thể như thế này mà tồn tại được.”

Khi cảnh báo với Đại hội Đảng khóa XII sắp tới, cựu Đại sứ Nguyễn Trung cũng đề cập tới khả năng Đảng Cộng sản Việt Nam chọn con đường chủ hòa theo kiểu đầu hàng, không kiện ra quốc tế, chấp nhận đàm phán song phương cho vấn đề Biển Đông, gác tranh chấp cùng khai thác, để tạm thời tránh được chiến tranh bảo vệ quyền lực và tài sản của riêng họ. Ông Nguyễn Trung gọi cách chủ hòa như thế là phương án chấp nhận chết dần từng nấc về thể xác, nhưng chết ngay và chết hẳn về nhân cách một quốc gia, một dân tộc. Nhân dân Việt Nam sẽ phản kháng quyết liệt và dù Đảng có dùng nội chiến để đàn áp nhân dân đi nữa, thì theo vị cựu Đại sứ, trước sau và cuối cùng vẫn sẽ là cái chết nhục nhã của quyền lực.

Về phần nhà báo Lê Phú Khải, ông nói  người dân Việt Nam sẽ không chấp nhận đầu hàng Trung Quốc dưới bất cứ hình thức nào. Cho nên sẽ là thảm họa khi nhân dân không còn chấp nhận chính phủ của mình.

Advertisement
Categories: Chính-Trị Thời-Sự | Leave a comment

Các nhà quan sát bàn về Bản lên tiếng của các chức sắc tôn giáo ở VN

Các nhà quan sát bàn về Bản lên tiếng của các chức

sắc tôn giáo ở VN

Duy Ái
10.08.2013

Một nhóm các chức sắc của 5 tôn giáo chính ở Việt Nam mới đây đã phổ biến một thông cáo chung để yêu cầu chính phủ ở Hà Nội tôn trọng nhân quyền và hủy bỏ Nghị định 72 về quản lý Internet. Các nhà quan sát cho biết lời kêu gọi này phản ánh một thực tế là tình hình nhân quyền ở Việt Nam đang xuống cấp một cách nghiêm trọng, trong lúc chính phủ Việt Nam ra sức vận động để được làm thành viên của Hội đồng Nhân quyền Liên hiệp quốc.
Bản lên tiếng của 13 chức sắc thuộc 5 tôn giáo chính ở Việt Nam mở đầu với sự phản bác tuyên bố của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tại Washington hồi cuối tháng 7 là Việt Nam “đang nỗ lực để bảo đảm quyền tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo… của nhân dân của mình.” Thông cáo phổ biến hôm thứ ba (ngày 6 tháng 8) vừa qua cho biết “ngược với lời ông Chủ tịch nói, quyền tự do tôn giáo tiếp tục bị vi phạm.”
Giáo sư Jonathan London, một chuyên gia về Việt Nam của Đại học Thành phố Hồng Kông, tán đồng lời phản bác vừa kể của các nhà lãnh đạo tôn giáo ở Việt Nam. Ông London phát biểu như sau trong cuộc phỏng vấn mới đây dành cho đài VOA:
“Tại Việt Nam, cho tới ngày nay vẫn có người bị bắt, bị bỏ tù, bị đối xử thô bạo vì quan điểm chính trị của mình. Cho nên Việt Nam vẫn còn một quãng đường rất dài để tiến lên về phương diện nhân quyền. Tuyên bố của Việt Nam cho rằng nước này tôn trọng nhân quyền, một lần nữa, là một tuyên bố không đúng với sự thật.”
Các chức sắc của Phật giáo, Công giáo, Tin lành, Cao đài và Phật giáo Hòa Hảo nói rằng những sự việc mới nhất của chiến dịch đàn áp tôn giáo ở Việt Nam là công an tỉnh Nghệ An bắt cóc 2 giáo dân thuộc giáo xứ Mỹ Yên, Giáo phận Vinh ngày 27 tháng 6 để ngăn chặn dòng người đi hành hương Linh địa Trại Gáo. Các nhà lãnh đạo tôn giáo này cũng cho biết nhiều chức sắc Cao Đài, Tin Lành và Phật giáo Hòa Hảo tại Sài Gòn và Miền Nam bị nhà cầm quyền ngăn chặn hành đạo, sinh hoạt, gặp gỡ. Họ cũng tố cáo các giáo hội quốc doanh do nhà nước lập ra “gây chia rẽ và làm sai lạc giáo lý chân truyền của các tôn giáo.”
Ông Phil Robertson, Phó Giám đốc bộ phận Á châu của tổ chức Human Rights Watch, nói rằng ông không cảm thấy ngạc nhiên trước những tố cáo mà ông cho là phù hợp với thực tế ở Việt Nam. Ông nói thêm:
“Vẫn tiếp tục có những sự hạn chế đối với nhiều tín ngưỡng khác nhau, đặc biệt là đối với các giáo hội không đăng ký. Bởi vì có sự đòi hỏi là các giáo hội — bất kể họ là tín đồ Phật giáo Hòa Hảo hay họ là người Thượng ở Cao nguyên Bắc phần hay ở vùng Tây Nguyên, phải đăng ký với chính quyền. Và khi làm như thế họ sẽ nằm dưới sự giám sát và kiểm soát của chính phủ. Nhiều giáo hội không muốn bị chính phủ kiểm soát như vậy. Những bằng chứng mà chúng tôi có được cho thấy chính phủ Việt Nam tiếp tục tìm cách khống chế các tổ chức tôn giáo thay vì để cho họ được tự do hành đạo và truyền đạo.”
Các chức sắc tôn giáo ký tên trong bản lên tiếng gồm có các ông Lê Quang Liêm, Phan Tấn Hòa và Trần Nguyên Hườn của Phật giáo Hòa Hảo; các ông Hứa Phi, Nguyễn Kim Lân và Nguyễn Bạch Phụng của đạo Cao đài; Hòa thượng Thích Không Tánh của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất; các linh mục Phan Văn Lợi, Đinh Hữu Thoại, và Lê Ngọc Thanh; cùng với các mục sư Nguyễn Hoàng Hoa, Hồ Hữu Hoàng và Nguyễn Mạnh Hùng. Họ nêu lên việc Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mới đây đã ký ban hành Nghị định 72 về quản lý Internet để làm bằng chứng cho thấy Việt Nam tiếp tục vi phạm tự do ngôn luận, tự do tư tưởng và cản trở quyền tự do Internet.
Khi được hỏi về nghị định gặp phải sự đả kích dữ dội của nhiều người sử dụng Internet và những người tranh đấu cho nhân quyền, giáo sư Jonathan London cho biết ý kiến như sau:
“Đối với những người bên trong Việt Nam và bên ngoài Việt Nam đang trông mong có sự cải cách, tôi hy vọng Nghị định 72 sẽ thất bại. Và thay vì quay lại với thời kỳ đen tối của sự đàn áp, tôi hy vọng sự thất bại của Nghị định 72 sẽ mở ra một con đường tươi sáng hơn để cho những người thuộc mọi phe phái ở Việt Nam có thể đóng góp cho việc xây dựng đất nước qua việc bày tỏ quan điểm của mình một cách tự do dựa trên sự bảo đảm của chính hiến pháp Việt Nam.”
Trong khi đó, ông Robertson của tổ chức Human Rights Watch cho rằng đã tới lúc các tôn giáo chính ở Việt Nam đoàn kết với nhau để tranh đấu cho tự do tôn giáo, nhân quyền và dân chủ:
“Bây giờ là lúc các tôn giáo lớn ở Việt Nam nên sát cánh với nhau để lên tiếng về những vấn đề này và đòi hỏi chính quyền phải lắng nghe. Chủ tịch Trương Tấn Sang và những nhà lãnh đạo khác của Việt Nam thường đưa ra những hứa hẹn rất tốt đẹp khi họ công du nước ngoài, nhưng khi về nước họ không hề thực hiện những lời hứa hẹn đó. Các nhà lãnh đạo tôn giáo đã lên tiếng và họ xứng đáng nhận được sự hậu thuẫn của cộng đồng quốc tế, của các nhà ngoại giao ở Liên Hiệp Quốc và ở Hà Nội và gây sức ép để đòi Việt Nam cải thiện nhân quyền.”
Giáo sư Jonathan London cũng có một nhận xét tương tự. Ông nói thêm:
“Có những cơ hội trong cuộc bàn luận chính trị ở Việt Nam hiện nay để các tổ chức ngồi lại với nhau để trình bày chủ trương của mình một cách mạnh bạo. Đang có một cảm giác cấp bách trong dân chúng. Họ nghĩ rằng Việt Nam đang trải qua một thời kỳ rất quan trọng trong lịch sử, và theo nhận xét của tôi, trong bối cảnh này những người thuộc các nhóm khác nhau đã nhận ra rằng đã tới lúc họ phải sát cánh với nhau để đòi chính quyền tôn trọng các quyền của người dân.”
Bản lên tiếng của các chức sắc tôn giáo cũng kêu gọi dân chúng hành sử một cách can đảm và đầy đủ quyền tự do tôn giáo và quyền tự do ngôn luận. Giáo sư Jonathan London ở Hồng Kông nhận định:
“Một mặt tôi hiểu lời kêu gọi của họ vì lúc này đang có một cảm giác cấp bách, đang có một cảm giác là thời cơ sắp đến. Lời kêu gọi hành động của họ là hoàn toàn thích đáng trong bối cảnh của nền chính trị bất ổn. Nhưng mong muốn của họ có trở thành hiện thực hay không thì đó là một vấn đề khác.”
Lời kêu gọi của các chức sắc tôn giáo ở Việt Nam được đưa ra trong lúc các giới chức Hoa Kỳ một lần nữa tuyên bố rằng những nỗ lực nhằm tăng cường thêm nữa các mối quan hệ quân sự song phương sẽ gặp nhiều khó khăn nếu Việt Nam không cải thiện thành tích nhân quyền. Tại cuộc họp báo ở Hà Nội hôm thứ tư vừa qua, Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, ông David Shear, cho biết giới hữu trách ở Hà Nội cần phải có những bước tiến trong lãnh vực nhân quyền nếu muốn Washington xem xét tới việc hủy bỏ lệnh cấm cung ứng các loại vũ khí sát thương cho Việt Nam.
Categories: Tin Hải Ngoại | Leave a comment

Đi thăm cha và chuyện kể trong tù

Đi thăm cha và chuyện kể trong tù

Tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Lía
Nguyễn Ngọc Lụa – Buổi sáng hôm 18/7, gia đình chúng tôi, là thân nhân của tù nhân lương tâm Nguyễn Văn Lía, có chuyến đi xuống trại giam Xuân Lộc, Đồng Nai cùng với gia đình tù nhân lương tâm Bùi Văn Trung, cha tôi bị bắt tù 2 lần, lần đầu vào năm 2003 với mức án là 3 năm chỉ vì cha tôi là một tín đồ Phật giáo Hòa Hảo và hoạt động để phát triển tôn giáo, lần thứ 2 ông bị bắt tiếp vào năm 2011 với án 4 năm 6 tháng theo điều 258.

Đợi đến 9h sáng, viên công an mới vào kiểm tra giấy chứng minh nhân dân, rồi sau đó lại chờ họ đưa tất cả chúng tôi vào xe đi về hướng trại giam. Đến nơi thì vừa lúc cơn mưa lớn trút xuống đột ngột.
Vừa thấy cha, cả gia đình mừng vui, mẹ tôi thì đã không kiềm được và đã bật khóc khi cha hỏi thăm về bà nội ngay khi gặp. Cha nói chuyện phải dùng máy trợ thính nên nghe câu được câu mất.
Cha tôi hỏi viên công an đứng kế bên về tờ giấy mà viên giám thị trại giam mới vừa lấy của cha, tờ giấy mà ông ghi những ý chính để nói với gia đình chúng tôi, vì giờ trí nhớ không được tốt nên ông phải ghi ra để nói hết tất cả những điều muốn nói trong thời gian ít ỏi quý báu này. Khi lấy tờ giấy của ông, giám thị trại giam bảo để họ xem xét các ý trong đó và sẽ đưa lại ngay, nhưng trong suốt giờ thăm gặp ngắn ngủi, cha đã nhiều lần nhắc nhở và lên tiếng bảo họ trả lại. Nhưng họ chỉ bảo rằng họ đang xem, và cứ thế cho đến hết giờ thăm gặp, họ vẫn chưa xem xong tờ giấy.
Cha tôi dặn dò từng người anh em tôi kỹ lưỡng, rằng không được tin những gì Cộng sản hứa hay nói gì, vì từ trước đến nay họ đã hứa rất nhiều nhưng toàn dối trá nói một đằng làm một nẻo, Cộng sản là loại ăn cháo đá bát bất nhân bất nghĩa.
Từ lần thăm nuôi trước đến nay, cha tôi có viết gửi về nhà 3 lá thư nhưng khi ông hỏi lại, thì ở nhà chỉ nhận được 1 lá. Và ở gia đình có viết cho cha 1 lá nhưng cha cũng không được nhận. Và một điều bất công nữa là các phạm nhân ở đây thì có thể điện về nhà nhưng riêng ông thì không được. Cha bảo chúng tôi rằng chỉ có ở Việt Nam mới có tình trạng giấu nhẹm thư tù nhân tôn giáo như thế này, cũng như gây khó khăn trong việc giao tiếp, thăm nuôi từ bên ngoài hòng làm sụt giảm ý chí họ cũng như cô lập họ trong 4 bức tường giam
Cha kể cho chúng tôi biết người tù giam phòng kề bên vừa mới ra đi vì căn bệnh AIDS, ông bảo thêm rằng riêng tháng vừa rồi có đến 3 người chết vì căn bệnh này trong cùng một trại giam. Làm tôi nhớ đến lời anh Huỳnh Minh Trí, người cũng đã vừa mới chết vì căn bệnh AIDS, theo anh Trí là chứng nhân, anh nói có cả thấy 14 người đã chết vì AIDS mà anh biết cho đến khi ra rù. Tôi không khỏi lo lắng cho cha mình có tránh được căn bệnh mà chính quyền đã chủ tâm luôn muốn hại những tù nhân lương tâm như thế này không?
Cha bảo họ đối xử với những phạm nhân đã nổi loạn tại trại giam K1, Xuân Lộc, Đồng Nai lần trước rất dã man, họ đánh đập tàn nhẫn những người đó, thậm trí họ quỳ lạy van xin nhưng những đòn trừng phạt vẫn lạnh lùng nện xuống. Sau đó là biệt giam họ, đồng thời tăng án lên gấp đôi bản án họ đã lãnh nhận trước đó
Vậy đó, khi họ ngược đãi tù nhân, những người tù đã vùng lên khỏi song sắt để phản đối lại, hầu mong tình trạng nhà tù được tốt hơn, thì sau đó số phận những tù nhân không được cải thiện hơn mà lại bì trù dập thê thảm như vậy.
Mỗi sáng và tối cha tôi đọc Sấm Giảng Thi Văn của Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ cho nhiều người nghe và kể những lời vàng ngọc của Đức Thầy răn dạy người đời làm lành lánh dữ, ông khuyến khích những người phạm nhân ăn chay và Niệm Phật để nhận được sự giải thoát khỏi những gian khổ và thoát khỏi mọi tội lỗi vì do mình gây ra . Chúng bảo ông làm những việc bao đồng đó nữa thì ông sẽ bị biệt giam, cha vẫn kiên quyết giảng về Phật Giáo Hòa Hảo vì cha biết được rằng họ rất có nhu cầu và khao khát vấn đề tâm linh nơi ngục tù này.
Một lần ông bị chúng bắt biệt giam vì giúp đỡ một người bệnh nặng chung phòng, chú ấy ngoài 60 tuổi án chung thân, có thức ăn gì cha tôi điều chia phần chú vì hơn 7 năm gia đình không lại thăm nuôi, trong người mang nhiều chứng bệnh nặng lại bị mất 1 chân, nên đi lại rất khó khăn vì thế việc vệ sinh cá nhân diễn ra trong một túi nylon, nên cha tôi vì lòng thương người cùng chung cảnh tù thường giúp chú đi bỏ túi nylon, nhưng không ngờ cán bộ trại giam lại phản đối cha về hành động giúp đỡ này, nhưng cha vẫn tiếp tục làm điều đúng lương tâm khi họ bỏ mặc chú ấy, vậy là họ biệt giam cha tôi, nhưng ông đấu tranh và cầm trong tay cục đá tuyên bố sẽ đập đầu chết nếu họ không thôi biệt giam, vì lo sợ cha tôi chết nên họ đành phải nhượng bộ.
Đây đúng là những sự vi phạm nhân quyền rất trắng trợn của chính sách đối đãi tù nhân của chính quyền. mà chính họ đã ký kết với quốc tế về các công ước về đối xử với tù nhân
Tôi bỗng thấy cha trầm tư và u buồn vì ông biết nhà tù là nơi để răn dạy con người để họ có cơ hội trở lại thành người tốt, và dù họ là phạm nhân nhưng họ vẫn rất cần tình yêu thương để giúp họ dần tái nhập lại cuộc sống sau sai phạm nhưng thật tiếc, tù ở Việt Nam chỉ trù dập những tù nhân và nhất là loại trừ những tù nhân lương tâm và tôn giáo như ông bằng cách gián tiếp đẩy người tù vào những căn bệnh như AIDS, lao và nhiễm độc thực phẩm dẫn đến ung thư
Tôi để ý thấy 2 viên công an ngồi ghi chép cách rất tỉ mỉ và liếng thoáng lại lời của những người chúng tôi và cha tôi, cứ như thể ghi lại những lời nói hớ hên quá sự cho phép của họ để làm bằng chứng tội phạm vậy.
Nhưng ông vẫn nói bằng một tinh thần kiên quyết và thoải mái về những sai trái của trại giam, của những cai ngục, ông cho gia đình biết về tình trạng sức khỏe cũng như cách đối xử của cán bộ trại giam : ông đang bị giam chung phòng với những người bị lao phổi rất nặng và những người bị HIV, nguy cơ bị lây nhiễm của cha là rất cao. Cha tôi có bệnh Tim và Cao huyết áp nhiều năm nay và những thương tật như Điếc một tai , gãy xươn Vai cùng xươn Sườn do bàn tay ác độc của cộng sản gây ra khi còn ở ngoài. Lúc trái gió trở trời vết thương đó hoành hành đau nhức dữ dội, ông yêu cầu được khám chúng điều ngó lơ,ông luôn phản đối bằng cách kêu la đập cửa phòng giam, chúng nhượng bộ. Gia đình có gởi thuốc vào mỗi khi bệnh cha biến chứng, qua sự kiểm soát của trại giam, chúng đã không đưa đến tay cha tôi mặc cho cha nằm chờ căn bệnh dày vò nhưng họ bảo” chưa chết lo gì”.
Ước mong giới tranh đấu trong cũng như hải ngoại sẽ lưu tâm, vận động mạnh mẽ hơn cho tình trạng nhà tù tại Việt Nam, và hy vọng sẽ nhớ đến cha tôi trong những lần vận động cho nhân quyền và tự do tôn giáo để cha sẽ sớm trở về chữa bệnh và đoàn tụ cùng cùng gia đình.
Cuộc thăm nuôi ít ỏi của gia đình nhanh chóng qua đi, cán bộ trại giam nhanh chân đưa cha tôi vào, gia đình đành chia tay ông, anh em chúng tôi đã dặn cha cứ hãy viết thư về cho gia đình, họ có không gửi cũng chẳng sao, chỉ thể hiện sự bất lương của họ cho mọi người biết chế độ độc tài thối nát của Cộng sản. Chúng tôi từ biệt cha lần cuối vừa lúc cơn mưa vừa tạnh hạt.
 
Categories: Lịch Sử PG Hòa Hảo | Leave a comment

Blog at WordPress.com.