Mặt trái của Đảng CS Trung Quốc
- Ngày đăng 03-08-2020
- BDN1
Trung Hoa 5.000 năm lịch sử với những thành tựu huy hoàng rực rỡ đã đóng góp quan trọng trong sự phát triển của văn minh nhân loại. Người Trung Hoa có quyền tự hào về 4 phát minh vĩ đại: La bàn, Thuốc súng, Giấy và Công nghệ in.
Quang cảnh Quân đội dọn dẹp hiện trường và tiêu thiêu hủy thi thể người chết sau vụ thảm sát ở Thiên An Môn.
(Ảnh: Vision Times) tại Quảng Trường Thiên An Môn
Nhưng với sự ra đời củaĐảngt Công sản Trung Quốc ( ĐCSTQ) hơn 70 năm về trước, Trung Quốc ngày nay đã trở thành nơi “ươm mầm” của các loại dịch bệnh nguy hiểm, là quốc gia độc tài tàn bạo nhất thế giới và phải chịu trách nhiệm về các cuộc diệt chủng, tàn sát người nhiều nhất trong lịch sử nhân loại.
Ngày hôm nay, ĐCSTQ đã xâm nhập khắp toàn cầu. Thẳng thắn mà nói, nó diễn ra một cách có hệ thống, theo một chiến lược bài bản bởi một phần do chính sự “tốt bụng” của các đời tổng thống Mỹ trước kia.
Năm 1972, sau cú bắt tay khởi đầu tiến trình bình thường hoá quan hệ giữa hai nước Mỹ – Trung, Tổng thống Richard Nixon khi ấy tuyên bố: “Thế giới không thể an toàn cho đến khi Trung Quốc thay đổi. Để thoát khỏi sự độc hại của Mao Trạch Đông, thế giới phải mở cửa cho Trung Quốc và Trung Quốc phải mở cửa cho thế giới”.
22 năm sau, vào năm 1994, trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, Nixon đã lo lắng không thôi về thứ chủ nghĩa cộng sản ma quỷ mà ông đã “vô tình” thả xổng nó: “Tôi sợ rằng mình đã tạo ra một con quỷ Frankenstein khi mở cửa ra thế giới cho ĐCSTQ”.
Năm 1989, khi ĐCSTQ đàn áp cuộc biểu tình ủng hộ dân chủ của sinh viên tại Quảng trường Thiên An Môn, những người dân Trung Quốc yêu chuộng tự do đã mong đợi Hoa Kỳ lên tiếng bảo vệ họ. Tiếc thay, Tổng thống George H.W. Bush (cha) đã nguyện ý lặng thinh đứng “bên lề” trong “trò chơi” tàn sát của ĐCSTQ.
Tổng thống Bill Clinton đã bỏ qua các vấn đề nhân quyền cho phép Trung Quốc gia nhập WTO. Tổng thống George W.Bush (con) đã trao cho ĐCSTQ Quy chế quan hệ thương mại bình thường vĩnh viễn. Brack Obama “giả vờ” kiềm chế nhẹ ĐCSTQ sau khi hacker Trung Quốc đột nhập vào Văn phòng Quản lý nhân sự của chính phủ Hoa Kỳ, đánh cắp thông tin nhạy cảm của hàng triệu người dân Mỹ. Tất cả 4 đời Tổng thống này đều giữ niềm tin “ngây thơ” rằng, thể chế độc tài này sẽ thay đổi theo thời gian.
Năm 2017, Tổng thống thứ 45 Donald Trump đã bác bỏ hoàn toàn các cách tiếp cận “mềm mỏng” trên, và coi ĐCSTQ là một trong những đối thủ xảo quyệt nhất cần phải loại bỏ, với niềm tin rằng: Bản chất ĐCSTQ không bao giờ thay đổi. Chúng chính là Tà ác.
Giống như “Đại Nhảy vọt” của Mao Trạch Đông, một chiến dịch kinh tế – xã hội “loạn trí” của ĐCSTQ (1959-1961) nhằm tái “cấu trúc” Trung Quốc từ một nền kinh tế thuần nông sang một xã hội “thuần” cộng sản với 40 triệu mạng người bị sát hại, ngày nay chủ nghĩa cộng sản toàn trị Mao-xít đang được “tái sinh” dưới thời Tập Cận Bình.
“Di sản” coronavirus của Tập Cận Bình cũng được “gây dựng” trên một núi thi thể của các nạn nhân vô tội, cùng các lời dối trá để tạo ra quyền bá chủ toàn cầu cho ĐCSTQ.
Có thể nói ĐCSTQ xâm nhập ở đâu, nó hủy diệt các giá trị nhân bản và mạng sống của con người ở đó.
Trong ảnh, bạn có thể thấy những con đường đầy xác chết trên phố Trường An. Những người khác đang giúp đỡ những người bị thương
Đối với người dân Trung Quốc, hơn 70 năm ĐCSTQ kiểm soát là chừng ấy năm họ sống trong nỗi kinh hoàng, thương tiếc và suy tư. Rốt cuộc, chế độ cộng sản toàn trị này đã tẩy não thành công dân chúng, khiến họ trở nên thụ động, sợ hãi mà không thể tự quyết định cuộc đời mình.
Dưới thời Cộng sản Trung Quốc toàn trị, điều đó có nghĩa là nó xóa bỏ lối sống tập quán của người Tây Tạng, lăng mạ đức tin của người Kitô giáo, nhục hình tàn bạo các học viên Pháp Luân Công, áp bức vô số các tôn giáo thiểu số và diệt chủng văn hóa của người Hồi giáo Duy Ngô Nhĩ… Nó thay thế Thánh giá, tượng Phật bằng biểu tượng cờ máu của ĐCSTQ, Kinh thánh bị tịch thu và tụ tập có thể bị bắt mà không cần thông báo trước.
ĐCSTQ cho sửa đổi Hiến pháp, xóa bỏ giới hạn nhiệm kỳ lãnh đạo và đặt vào tay Tập Cận Bình quyền trượng cai trị vô thời hạn, với quyền lực vô biên như: Giam giữ tùy tiện, bỏ tù, khai thác nội tạng và có thể khiến các đối thủ chính trị, kẻ thù không cùng quan điểm “biến mất” vào hư không. Nó có quyền kiểm soát các cuộc hẹn nhân sự, ấn phẩm – báo chí, kinh tế – tài chính và can thiệp vào nội bộ từng gia đình.
ĐCSTQ tạo ra một nhà nước giám sát hà khắc nhất trong lịch sử thế giới, nơi ĐCSTQ kiểm soát tất tật những gì người dân nói, làm và suy nghĩ. Nó cài đặt các hệ thống giám sát hàng loạt để thắt chặt kiểm soát xã hội và việc không tuân thủ các lệnh đề ra có thể dẫn đến mất việc làm, nhà ở, quyền tự do và quyền được đi học.
ĐCSTQ thắt chặt kiểm soát ý thức hệ ngay từ trẻ nhỏ và bất kỳ ai đưa ra những bình luận chỉ trích Nó đều bị trừng phạt. Tất cả các chương trình giảng dạy tại trường học phải phù hợp với “tiêu chí” của ĐCSTQ và không có thứ gọi là tự do học thuật.
ĐCSTQ coi rẻ luật lệ, đứng trên luật pháp và tự tạo ra một thứ pháp luật “rừng rú” biến hóa khôn lường. Bởi hệ thống này được đặt định ra chỉ để quyết định số phận bất kỳ ai khiêu chiến với “ý chí” thống trị của Đảng: Kẻ đó sẽ bị trừng trị theo “tinh thần pháp luật” của Nó.
An ninh, mật vụ, cảnh sát, quân đội dưới sự thống trị của ĐCSTQ không có nghĩa vụ bảo vệ sự an nguy cho đất nước, cho dân chúng, mà là công cụ để bảo vệ quyền lợi của Đảng và sẵn sàng trấn áp bất cứ người dân nào không nghe theo Nó.
Sự tàn ác mà ĐCSTQ đã thực thi là các vụ giết người hàng loạt chính công dân của Nó, mà số người bị giết trong suốt hơn 70 năm cầm quyền gấp nhiều lần con số diệt chủng mà độc tài phát xít Hitler đã gây ra.
Những gánh hàng rong
Gánh cả nỗi đau nhà nông không đất
Những trai làng thờ thẫn đợi người thuê
Trôi dạt thị thành vẫn giữ nét quê
Nhoẻn miệng cười khi công an rượt đuổi
Đừng đuổi!
Xin đừng rượt đuổi!
Họ chỉ là nạn nhân
Đô thị mở rộng họ mất nơi cày cấy
Đô thị văn minh họ không chốn nương thân
Những mảnh đời lam lũ
Từng gánh gánh nặng chiến tranh
Nay gánh gánh nặng hòa bình
Sống thời nào cũng thiệt
Thiếu cả lời kêu than
Đừng thấy họ hiền mà bắt nạt
Đừng thấy họ nghèo mà khinh
Bao thứ hôm nay có được
Vốn từ họ mà ra
Họ chính là ân nhân! HXP
Nước đổ đầu vịt thôi, bác Lý Trần ơi !
Nhìn mấy cậu “băm bổ” trên Chuyển động 24 của VTV là tôi chuyển kênh. Với bộ mặt câng câng, hãnh tiến và nói như khoan vào tai người nghe khiến ta thấy hình ảnh của “chó cậy chủ” thật. Rất phản cảm.
Đau, chuyến này Đoàn Ngọc Hải (Hải Cẩu) là kẻ đau đớn nhất, xuyên thấu tâm can, gánh hàng rong của mẹ con Hải Cẩu trên vỉa hà Sài Gòn ngày đó sau khi vào Miền Nam đã giúp thời thơ của hắn bớt đói lạnh, nhưng sau khi cơm no bò cưởi thì Hải đá bát, đạp vào mặt những người bán hàng rong, phủ nhận thời thơ ấu bần hàn. Hôm nay Hải Cẩu không biết lưu lạc phương nào sống chết ra sao và mẹ của hắn có còn gồng gắnh hay không ? Nỗi đau của hắn chưa nguôi thì hôm nay bọn mất dạy VTV lại đào cái nỗi đau ngàn kiếp của mẹ con hắn lên mà chửi. Đau quá Hải Cẩu ơi.
Nếu để ý, mọi người sẽ thấy trên màn hình VTV rặt một lũ trẻ ranh, gái chỉ cần mắt xanh mỏ đỏ, trai thì ăn mặc bắt chước mấy thằng Hàn quốc. Thế là đủ tiêu chuẩn rồi vì chúng chỉ làm loa thôi mà. VTV chủ yếu quan tâm đến làm quảng cáo, chính vì thế nhiều cô/cậu đọc tin hệt như đọc quảng cáo.
Đọc mà không hiểu.
Trong khi đó nhìn đài nước ngoài, như CNN, DW, BBC, … ta thấy nhiều người già hơn người trẻ, có người đã bạc đầu. Họ cần người có cả kiến thức, kinh nghiệm sống, … để làm BTV, hay host một chương trình nào đó và kể cả chỉ làm news reader.
Đã là người CS thì không có lương tâm, vì họ có não đâu ̣để có lương tâm.