Daily Archives: September 29, 2020

Một quân vương đủ mạnh không cần tới tường thành cao, một dân tộc có đạo đức thì ắt phú cường

Một quân vương đủ mạnh không cần tới tường thành cao, một dân tộc có đạo đức thì ắt phú cường

Tĩnh Thuỷ | DKN 2 giờ trước 10,615 lượt xem
Ảnh: Tổng hợp
Triều đại nào chăm lo cho đời sống của bá tánh thì bá tánh ấy dù có dùng hết sinh mạng của mình cũng quyết bảo vệ triều đại ấy đến cùng không cho sụp đổ. Còn ngược lại thì dẫu có thành cao hào sâu, quân lính mạnh mẽ đi nữa, cùng lắm là duy trì vài chục năm. Tấm gương của nhà Tần còn đó, Vạn Lý Trường Thành và trăm vạn hùng binh đâu có bảo vệ nhà Tần khỏi diệt vong chỉ sau mới hai đời vua.

Định đô là việc hệ trọng bậc nhất quyết định tương lai của cả dân tộc, quốc gia. Là thủ đô của nước Nam ngàn năm văn hiến, Hà Nội đã được Lý Thái Tổ chọn làm kinh đô qua một giai thoại tuyệt vời. Năm 1010, Lý Công Uẩn được tôn lên ngôi báu, đó là Lý Thái Tổ, vị vua khai sinh ra triều Lý (1010 – 1225). Công việc đầu tiên của Lý Thái Tổ là dời đô. Sách Đại Việt sử kí toàn thư (bản kỉ, quyển 2, tờ 2 a – b và tờ 3 – a) chép rằng:

“Vua thấy Hoa Lư ẩm thấp chật hẹp, không đủ làm chỗ ở của đế vương, muốn dời đi nơi khác… Mùa thu tháng bảy (năm 1010), Vua từ thành Hoa Lư dời đô ra phủ thành Đại La. Khi thuyền Vua đang tạm đỗ dưới thành, có rồng vàng hiện lên ở thuyền ngự. Vua nhân đó đổi gọi thành Đại La là Thăng Long”.

Nhưng xét theo các khía cạnh khác như quân sự và hiểm yếu thì Thăng Long lại không phải nơi lý tưởng để định đô, vì bốn mặt trống không nên dễ công mà khó thủ. Nhất là trong bối cảnh một nước hay bị họa ngoại xâm suốt hàng nghìn năm như Việt Nam, thì dường như quyết định của Lý Thái Tổ có vẻ phiêu lưu và không hợp lý lắm.

Nhưng sau đó khoảng sáu thế kỷ và cách nhau mấy châu lục, một vị quân chủ khác cũng có cùng ý tưởng như Lý Thái Tổ, đó chính là Hoàng Đế Mặt Trời Louis XIV, vị vua vĩ đại nhất trong lịch sử nước Pháp. Năm 1661, Louis XIV quyết định dời đô ra Versailles và biến nơi này thành cung điện tráng lệ nhất châu Âu thời đó. Cũng giống như Thăng Long, cung Versailles này cũng nằm ở nơi trống trải bốn mặt và không có cả tường thành bảo vệ. Louis XIV đã xây cung điện trị vì không được che chắn, giữa đồng trống, để chứng tỏ một đấng quân vương đủ quyền lực không cần đến hào và tường thành để bảo vệ.

Lịch sử chứng minh rằng hai vị quân vương ấy đã làm đúng, khi mà một người khai sáng triều đại lâu dài thịnh vượng nhất Việt Nam, một người xây dựng đế quốc Pháp trở nên hùng mạnh nhất châu Âu. Vậy vì sao lại nói là “một quân vương đủ quyền lực không cần đến hào và tường thành bảo vệ”?

Ảnh chụp Hoàng Thành Thăng Long, Hà Nội (Ảnh: Shutterstock)

Lòng dân là tường thành vững chắc nhất

Người xưa nói “quân quyền Thần thụ”, nghĩa là vua do Trời ban quyền. Nhưng cũng có câu rằng: “dân dĩ Thực vi Thiên” (dân coi cái ăn chính là Trời). Nên lòng dân chẳng phải trừu tượng sâu xa, mà chính là lòng yêu quý kính trọng với ai mà bảo vệ cái quý giá nhất của dân chúng – miếng ăn. Vị vua bảo vệ miếng ăn của dân cũng tức là bảo vệ Trời của họ, cũng có nghĩa là ông đã làm theo ý Trời rồi. Người làm theo ý Trời thì sao có thể thất bại được.

Vậy nên, triều đại nào chăm lo cho đời sống của bá tánh thì bá tánh ấy dù có dùng hết sinh mạng của mình cũng quyết bảo vệ triều đại ấy đến cùng không cho sụp đổ. Còn ngược lại thì dẫu có thành cao hào sâu, quân lính mạnh mẽ đi nữa, cùng lắm là duy trì vài chục năm. Tấm gương của nhà Tần còn đó, Vạn Lý Trường Thành và trăm vạn hùng binh đâu có bảo vệ nhà Tần khỏi diệt vong chỉ sau mới hai đời vua.

Ấy vậy mà một quốc gia Đại Việt bé như cái nắm tay, lại có thể ngoan cường đập tan ba cuộc xâm lược của đế quốc Nguyên Mông hùng mạnh nhất thế giới thời đó. Thiên tài quân sự của Hưng Đạo Vương và sự thiện chiến của quân đội nhà Trần nếu không có lòng dân vốn dĩ rất yêu quý nhà Trần, thì tài gấp mười Quốc Tuấn cũng phải ôm hận. Đúng như câu nói của Ông vào cuối đời : “Vì vua tôi đồng tâm, anh em hòa mục, cả nước góp sức, giặc phải bị bắt”. Và sách lược tốt nhất để giữ nước chính là:

“Khoan sức dân làm kế rễ sâu gốc vững, ấy mới là thượng sách giữ nước”.

Đức của người cai trị quyết định vận mệnh dân tộc

Cùng là vua chúa như nhau nhưng Lý Thái Tổ ngự ở Thăng Long thì nhà Lý nối đời 200 năm với vô số vinh quang, nhà Trần đập tan ba cuộc xâm lược Nguyên Mông, nhưng Hồ Quý Ly có đến hàng trăm vạn quân lại không giữ nổi nước được vài năm trước quân Minh.

Vậy đâu là điểm khác biệt?

Sự khác nhau lớn nhất chính là Đạo Đức của Lý Thái Tổ so với các quân vương khác. Ông vốn xuất thân cửa Phật nên sống cuộc sống rất giản dị và luôn hết mực chăm lo dân chúng. Thời ông và con ông chính là thời mà dân Việt được xá thuế nhiều nhất trong lịch sử. Ông còn luôn hoằng dương Phật Pháp, hướng dân cả nước hành Thiện tích Đức theo giáo lý nhà Phật. Con của ông ngay cả đánh dẹp phản loạn còn không nỡ giết mà tha cho mấy lần. Nên nhà Lý tích được phúc lớn, vận nước lâu dài và không bị ngoại tộc xâm chiếm.

Trong khi đó, Hồ Quý Ly sau khi lấy ngôi nhà Trần đã không chú ý nhiều đến đoàn kết lòng dân, ông quá chú trọng vào xây dựng quân đội, đúc vũ khí và thi hành các chính sách khác. Thậm chí con ông, Hồ Nguyên Trừng khi được hỏi về khả năng đánh thắng quân Minh đã trả lời: “Thần không sợ đánh, chỉ sợ lòng dân không theo”.

Lão Tử có câu: “Người thuận theo Đất, đất thuận theo Trời, Trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo tự nhiên”. Đất thuận theo Trời còn có hàm nghĩa rằng chỉ người có Đức mới được trời ban cho vùng đất lành để làm kinh đô. Vậy nên, sống ở một nơi kinh đô phong thủy đẹp thì càng phải lo tu thân tích đức, nếu không thế thì sẽ bị đào thải ngay thôi. Nhà Hồ không đủ Đức để thống ngự Thăng Long nên dân tộc mới lầm than mấy chục năm trời.

Nâng cao đạo đức, tu dưỡng thân tâm là đạo trị quốc cao nhất

Khổng Tử có câu: “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ”. Lý Thái Tổ và Louis XIV đã làm rất tốt những điều này, vậy bí quyết của họ nằm ở đâu? Tất cả chỉ nằm ở một chữ “Tâm” mà thôi. Vì việc đầu tiên để có thể bình thiên hạ lên ngôi cửu ngũ chính là “tu thân”. Mà để tu thân thì không gì khác là tu cái Tâm của mình.

Có câu: “Sở vị tu thân tại chính kỳ tâm giả”, nghĩa là tu thân nằm ở nơi Chính Tâm. Bởi vì tâm với thân chính là một, muốn tu trì được thân, cũng chỉ tu trì ở nơi Tâm mà thôi. Sở dĩ làm cho thiên hạ trở nên yên bình hay loạn lạc cũng chỉ là do Tâm của một người (vua) mà ra.

Xưa có câu “nhất nhân định quốc”, hay “Nghiêu, Thuấn suất thiên hạ dĩ nhân, nhi dân tòng chi; Kiệt, Trụ suất thiên hạ dĩ bạo, nhi dân tòng chi”. Tạm dịch: Nghiêu Thuấn dẫn dắt thiên hạ bằng nhân, dân theo đó mà làm theo. Kiệt Trụ dẫn dắt thiên hạ bằng bạo ngược, dân cũng theo đó mà làm.

Chữ “suất” không chỉ là lãnh đạo mà còn có ý là làm gương cho người khác noi theo, tức là lấy thân mình làm gương sáng để dẫn dắt người dân. Vậy nên nói Tâm của một đấng quân vương có thể an định thiên hạ, cũng có thể làm loạn thiên hạ. Quả thực là đáng sợ nếu người ngồi trên ngôi cao mà không tu Tâm của mình.

Ảnh Văn Miếu Quốc Tử Giám (Ảnh: Shutterstock)

Vậy muốn tu Tâm cho tốt để làm gương cho quốc dân thì cần làm thế nào? Vị lãnh đạo đó chính là phải “tề gia”, nghĩa là làm cho gia đình của chính mình trở nên tốt đẹp.

Có câu: “Nghi kỳ gia nhân nhi hậu khả dĩ giáo quốc nhân”. Tạm dịch: Làm cho người trong nhà trở nên tốt hơn, sống theo lễ nghi thì có thể dạy dỗ, giáo hóa cho người trong cả nước.

Quốc gia tức là nước nhà, dùng nhà để trị quốc, an định trong nhà tất trong nước phải yên. Muốn trị quốc tốt không nằm ngoài chỉnh trị gia đình.

Sau cùng là “bình thiên hạ”, quân vương nhìn vào đâu để biết chính sách của mình đã bình được thiên hạ hay chưa? Có phải bình thiên hạ là dùng vũ lực tiêu diệt hết kẻ chống đối và trấn áp hết thảy phản loạn như Tần Thủy Hoàng hay Hitler? Tiếc thay, đó chỉ là cách trị thiên hạ trong thời loạn và là giải pháp tình thế mà thôi, còn xa mới đến chuẩn mực “ bình thiên hạ” của cổ nhân.

Có câu: “Thượng lão lão nhi dân hưng hiếu; thượng trưởng trưởng nhi dân hưng đễ; thượng tuất cô nhi dân bất bội; thị dĩ quân tử hữu hiệt củ chi đạo dã”. Tạm dịch: Người trên kính trọng người già mà dân thi nhau làm việc hiếu (lão: là người tuổi ngang cha mình). Người trên tôn trọng bậc trưởng thượng mà dân đua nhau làm việc đễ (đễ là việc tôn trọng người anh, người hơn tuổi-trưởng: là người tuổi ngang anh mình). Người trên chăm lo cho trẻ mồ côi mà dân bắt chước không làm điều ngang trái. Những đạo lý đó chính là đạo mà người quân tử dùng để tự đo lường vậy ( “hiệt củ” hiểu là khuôn mẫu đạo đức).

Từ những câu trên mà suy ra, “bình thiên hạ” chính là lấy thân mình làm gương sao cho dân chúng đều sống theo hiếu đễ và chính trực, đầy lòng nhân ái, chứ đâu có chỗ nào nói phải làm cho thiên hạ sợ mà theo đâu. Vua quan theo đạo hiếu đễ, quốc dân đua nhau sống nhân nghĩa thiện tâm thì xứ đó sao không hưng thịnh và bình yên lâu dài được.

Vậy tóm lại, không phải những chương trình dân sinh nghìn tỷ, những đại lộ xa hoa hay những nền công nghiệp hiện đại mới có thể giúp cho một quốc gia bình yên và thịnh vượng. Nếu như dân tộc đó không có đạo đức thì những thứ nói trên cũng sẽ đem lại một tai họa khác mà thôi. Chỉ khi mà đạo đức được đề cao từ trên xuống dưới thì một dân tộc mới có thể làm nên kỳ tích.

Advertisement
Categories: Nhan dinh | Leave a comment

Kế hoạch gây sốc: Cán bộ Trung Quốc được hậu thuẫn cho ăn ở, cướp vợ của người Duy Ngô Nhĩ

Kế hoạch gây sốc: Cán bộ Trung Quốc được hậu thuẫn cho ăn ở, cướp vợ của người Duy Ngô Nhĩ

Tâm Thanh | DKN 13 giờ tới 312 lượt xem
Một người biểu tình Indonesia mang thông điệp kêu gọi cứu lấy người Duy Ngô Nhĩ bị đàn áp tại Trung Quốc (ảnh: Shutterstock).
Còn người chồng có thể sẽ được “gửi đi học”… ở cái gọi là “trại giáo dục”.

Qelbinur Sidik, một người dân tộc Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương và cũng là một trong số ít người Duy Ngô Nhĩ trốn thoát khỏi Tân Cương, gần đây đã tiết lộ với truyền thông rằng cô đã chứng kiến ​​chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đưa người Hán và vào ăn ở trong nhà của người Duy Ngô Nhĩ để giám sát.

Mặc dù hiện cô đã trốn sang được châu Âu, nhưng vẫn còn rất nhiều người Duy Ngô Nhĩ phải đối mặt với số phận cùng cực ở Tân Cương.

Theo Bitter Winter, cách đây vài tháng, Sidik đã lấy cớ “ra nước ngoài chữa bệnh” để có được hộ chiếu một cách thuận lợi đến châu Âu, với điều kiện chồng cô phải ở lại Trung Quốc. Cô cho biết, cô đã phải chịu quá nhiều thống khổ, cô không muốn quay trở lại Trung Quốc.

Qelbinur Sidik không lộ mặt vì lý do an ninh (ảnh: Chụp màn hình Bitter Winter).

Cô tiết lộ rằng, một trong những chiến lược của chính quyền ĐCSTQ là “ghép đôi và trở thành người thân”, cưỡng ép ghép đôi 1 triệu cán bộ ĐCSTQ, sắp xếp họ sống trong gia đình của người Duy Ngô Nhĩ, và những gia đình này phải coi họ như “người thân” của mình. Ban đầu, họ sắp xếp cứ sống chung ba tháng thì ăn chung 1 tuần, sau đó tiến thêm một bước, cứ sống chung 1 tháng thì ăn chung 1 tuần. Nếu phản kháng, sẽ bị coi là lật đổ chính quyền.

Sống chung trong căn nhà của Sidik là ông chủ 56 tuổi của chồng cô. Ông chủ có một đứa con. Thời gian đầu mới sống chung, thì cả hai vợ chồng ông chủ sẽ cùng đến nhà của Sidik, nhưng sau đó, vợ của ông chủ vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho Sidik nên bà không đến nữa.

“Không ngờ đây là sự khởi đầu của cơn ác mộng”, Sidik nói. Sếp của chồng luôn muốn leo lên giường của cô và dùng các loại ngôn từ gợi dục. Sidik từ chối hết lần này đến lần khác, cô đã cãi nhau với chồng vài lần, cô chỉ trích chồng đã không đứng ra bảo vệ cô, mỗi khi “người thân” của họ hỏi chuyện gì đã xảy ra, Sidik chỉ biết viện ra những lý do để đối đáp lại “người thân”.

Khi chồng của Sidik ra ngoài, “người thân” kia sẽ trở nên vô cùng quá đáng, thừa lúc cô đang nấu cơm mà đến “quấy rầy”.

Theo kế hoạch “kết đôi và nhận người thân”, các loại quấy rối tình dục và cưỡng hiếp ở Tân Cương từ lâu đã trở nên phổ biến, và việc một người đàn ông đột nhiên mất tích không có gì đáng ngạc nhiên. Khi những người hàng xóm bàn tán về việc con trai hoặc người đàn ông của gia đình nào đó đã biến mất, hàng xóm chỉ có thể nói đùa rằng, “anh ấy đi học rồi”. Một cách gián tiếp, Sidik một lần nữa chứng thực sự tồn tại của “trại giáo dục Tân Cương”.

Mặc dù hiện nay Sidik đã trốn sang Châu Âu, nhưng cũng không có được sự đảm bảo tuyệt đối, cô mới xin được visa 6 tháng. Trong thời gian sau khi Sidik đến châu Âu được 1 tháng, cô bắt đầu nhận được các câu hỏi từ cảnh sát Trung Quốc: “Khi nào thì cô quay trở về? Thời gian cô đến đó vẫn chưa đủ dài hay sao?”

Vào tháng 2 năm nay, cô được thông báo rằng, nếu ngày 1/3 cô không trở về, thì cô sẽ không được nhận tiền lương hỗ trợ nữa. Trong thời gian đó, chồng cô liên tục gọi điện, nói rằng chính quyền đang hỏi về nơi ở của cô, đến tháng 5, chồng Sidik thậm chí còn nói với cô rằng anh đã ly hôn với cô.

Trong hai tuần đầu, cô ấy còn nhận được cuộc gọi từ Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình, họ hỏi cô ấy về chi tiết của dụng cụ tránh thai trong tử cung và liệu cô ấy đã tháo dụng cụ tránh thai trong tử cung chưa. Cô biết nếu nói ra sự thật, bác sĩ tháo dụng cụ tránh thai trong tử cung nhất định sẽ bị đưa đến “trại giáo dục Tân Cương”. Vì thế cô luôn nói qua loa mấy vấn đề này, nếu nói thật sẽ “tránh không khỏi bọn họ”.

Theo một cuộc điều tra của AP, chiến dịch của ĐCSTQ trong 4 năm qua ở phía tây Tân Cương đang dẫn đến cái mà một số chuyên gia gọi là một hình thức “diệt chủng nhân khẩu học”. Các cuộc phỏng vấn và dữ liệu cho thấy, chính quyền thường xuyên bắt phụ nữ thiểu số đi khám thai và buộc đặt dụng cụ triệt sản và thậm chí phá thai.

Gulnar Omirzakh, một người Kazakhstan gốc Hoa vì sinh con thứ ba mà bị chính phủ yêu cầu đặt vòng tránh thai. Hai năm sau, vào tháng 1/2018, 4 quan chức trong quân đội ngụy trang đến gõ cửa nhà, bắt giữ cô và cho cô ba ngày để nộp phạt 2.685 USD vì có nhiều hơn hai con. Omirzakh đã nói: “Họ muốn tiêu diệt chúng tôi với tư cách là một dân tộc”.

Tỷ lệ sinh ở các vùng Hotan và Kashgar là nơi sinh sống chủ yếu của người Duy Ngô Nhĩ đã giảm hơn 60% từ năm 2015 đến năm 2018, theo thống kê của chính phủ. Trên toàn khu vực Tân Cương, tỷ lệ sinh tiếp tục giảm mạnh gần 24% chỉ trong năm ngoái.

Sidik cho biết, nhiều phụ nữ Duy Ngô Nhĩ hiện nay đang phải đối mặt với những tổn thương đau đớn, cô cho biết mình sẽ sẵn sàng đứng ra và lên tiếng. Cô nói, cô đang viết một cuốn sách, cố gắng vạch trần những gì ĐCSTQ đã làm với những người ở Tân Cương và công khai với thế giới.

Kể từ năm 2017, người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương và những người Hồi giáo thiểu số khác đã bị ĐCSTQ đàn áp, họ bị đưa vào một cơ sở kiểu trại tập trung. Theo thông tin trong trại tập trung được tiết lộ, những người ở trong đó đã bị tra tấn, tấn công tình dục và các hành vi ngược đãi khác, theo Soundofhope.

Hôm thứ Năm (24/9), Viện Chính sách Chiến lược Úc (ASPI) cho biết: Mặc dù chính quyền Trung Quốc tuyên bố rằng, nhiều người Duy Ngô Nhĩ đã được thả ra, nhưng số lượng trại tập trung không chỉ nhiều hơn so với ước tính trước đây khoảng 40% mà còn đang ngày càng mở rộng hơn, theo Aljazeera.

ASPI cho biết, có 380 trại tập trung ở Tân Cương, mức độ an ninh được chia thành 4 cấp. Từ tháng 7/2019 đến tháng 7/2020, có ít nhất 61 trại tập trung được xây dựng và mở rộng, bao gồm ít nhất 14 cơ sở vẫn đang được xây dựng trong năm 2020. Báo cáo của ASPI dựa trên các hình ảnh vệ tinh, tài liệu của ĐCSTQ, lời khai của nhân chứng, tin tức của phương tiện truyền thông và tài liệu đấu thầu xây dựng của chính phủ Trung Quốc những năm qua.

Trước đó, ngày 17/9, bài báo tại vị trí nổi bật trên trang nhất của “Đài phát thanh quốc tế Pháp” viết rằng, ĐCSTQ đã có một bước nhảy vọt mới bằng cách kiểm soát một cách có hệ thống và khiến người Duy Ngô Nhĩ phải tuân theo. Chính quyền ĐCSTQ đã cử cán bộ người Hán đến sống trong nhà của người Duy Ngô Nhĩ để theo dõi mọi hành tung của họ.

Theo đó, ĐCSTQ cử cán bộ đến sống trong nhà của những người thiểu số Hồi giáo mỗi tháng ở 1 tuần để nằm vùng, giám sát họ.

Chính quyền ĐCSTQ đã phái những người này giống như gián điệp đến nhà của người Duy Ngô Nhĩ, họ không chỉ ăn uống và sống trong nhà của người Duy Ngô Nhĩ, mà thậm chí họ còn ngủ trong phòng ngủ của một số cặp vợ chồng người Duy Ngô Nhĩ.

Phụ nữ Duy Ngô Nhĩ phải sống trong hoảng loạn và sợ hãi, họ lo lắng về việc bị quấy rối tình dục hoặc bị hãm hiếp bởi những người Hán sống trong nhà của họ.

Joanne Smith Finley, một học giả tại Đại học Newcastle ở Vương quốc Anh, nói với Associated Press: “Chính quyền Trung Quốc đang cố gắng phá hủy nơi trú ẩn an toàn duy nhất của người Duy Ngô Nhĩ, nơi họ có thể sở hữu thân phận thực sự của mình”.

“Mỗi khi hồi tưởng lại phải chụp ảnh cùng với ‘người thân’ đó, tôi luôn cảm thấy buồn nôn. Hãy nghĩ xem, nếu như kẻ thù trở thành mẹ của bạn, theo dõi từng bước di chuyển của bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào?”, một người Duy Ngô Nhĩ nói.

Categories: Tin-Tức Thế-Giới | Leave a comment

Toàn văn bài phát biểu ‘chống Trung Quốc’ của Tổng thống Trump tại Liên Hợp Quốc

Toàn văn bài phát biểu ‘chống Trung Quốc’ của Tổng thống Trump tại Liên Hợp Quốc

Hải Lam | DKN 23/09/2020 4,893 lượt xem
Tổng thống Mỹ Donald Trump (ảnh: White House/Flickr).
Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump hôm 22/9 (giờ Mỹ) đã có bài phát biểu trực tuyến hơn 7 phút tại phiên họp thường niên của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc. Ông đã phác hoạ hai hình ảnh đối lập: một Bắc Kinh vô trách nhiệm trong nhiều vấn đề, là kẻ gây hấn của thế giới và một Washington với nhiều thành tích và ưa chuộng hoà bình.

Dưới đây là bản tiếng Việt do DKN biên dịch dựa trên bài phát biểu của Tổng thống Mỹ Donald Trump

*************

Tôi rất vinh dự được phát biểu trước Đại hội đồng Liên Hợp Quốc.

70 năm sau khi Thế chiến II kết thúc và Liên Hợp Quốc được thành lập, một lần nữa chúng ta lại tham gia vào một cuộc chiến toàn cầu vĩ đại. Chúng ta đã phát động một cuộc chiến khốc liệt chống lại kẻ thù vô hình – virus Trung Quốc – thứ đã cướp đi vô số sinh mạng ở 188 quốc gia.

Tại Mỹ, chúng tôi đã thực hiện một chiến dịch mạnh mẽ nhất kể từ sau Thế chiến II. Chúng tôi đã sản xuất nhanh số lượng máy thở kỷ lục, tạo ra nguồn cung dồi dào để chia sẻ với bạn bè và đối tác trên thế giới. Chúng tôi đi tiên phong trong các phương pháp điều trị cứu người, giảm tỷ lệ tử vong  85% kể từ tháng 4.

Nhờ nỗ lực của chúng tôi, ba loại vắc xin đang trong giai đoạn thử nghiệm lâm sàng cuối cùng. Chúng tôi đang sản xuất hàng loạt để có thể phân phối ngay lập tức khi hoàn tất.

Chúng tôi sẽ phân phối vắc-xin, chúng tôi sẽ đánh bại virus, chấm dứt đại dịch, và bước vào một kỷ nguyên mới của sự thịnh vượng, hợp tác và hòa bình chưa từng có.

Khi chúng ta theo đuổi tương lai tươi sáng này, chúng ta phải buộc quốc gia phát tán dịch bệnh cho thế giới chịu trách nhiệm: Trung Quốc.

Trong những ngày đầu tiên bùng phát dịch, Trung Quốc đã phong tỏa đi lại nội địa nhưng lại cho phép các chuyến bay rời Trung Quốc và lây lan dịch bệnh ra thế giới. Trung Quốc lên án lệnh cấm đi lại của tôi đối với họ, trong khi chính họ lại hủy các chuyến bay nội địa và yêu cầu người dân ở trong nhà.

Chính phủ Trung Quốc và Tổ chức Y tế Thế giới WHO – gần như đã bị Trung Quốc kiểm soát – tuyên bố sai lệch rằng không có bằng chứng lây nhiễm từ người sang người. Sau đó, họ lại tuyên bố sai lệch rằng những người không có triệu chứng sẽ không lây nhiễm dịch bệnh.

Liên Hợp Quốc phải buộc Trung Quốc chịu trách nhiệm cho các hành vi của họ.

Ngoài ra, hàng năm, Trung Quốc đã thải hàng triệu triệu tấn nhựa và rác thải ra đại dương, đánh bắt quá mức ở vùng biển các nước khác, phá hủy các dải san hô rộng lớn và thải ra khí quyển nhiều thủy ngân độc hại hơn bất kỳ quốc gia nào khác trên thế giới.

Lượng khí thải carbon của Trung Quốc hiện đang gần gấp đôi Hoa Kỳ, và nó vẫn đang tăng nhanh.

Ngược lại, sau khi tôi rút khỏi Hiệp định Khí hậu Paris một chiều, năm ngoái Mỹ đã giảm lượng khí thải carbon nhiều hơn bất kỳ quốc gia nào khác tham gia hiệp định.

Những người công kích kỷ lục môi trường hiếm có của Mỹ trong khi phớt lờ tình trạng ô nhiễm tràn lan của Trung Quốc, là những người không hề quan tâm đến môi trường. Họ chỉ muốn trừng phạt nước Mỹ, và tôi sẽ không chấp nhận điều này.

Nếu Liên Hợp Quốc muốn trở thành tổ chức hiệu quả, thì nó phải tập trung vào các vấn đề thực tại của thế giới. Điều này bao gồm khủng bố, đàn áp phụ nữ, lao động cưỡng bức, buôn bán ma túy, buôn bán người và cưỡng ép bán dâm, đàn áp tôn giáo và thanh trừng sắc tộc các nhóm tôn giáo thiểu số.

Nước Mỹ sẽ luôn đi tiên phong về nhân quyền. Chính quyền của tôi đang thúc đẩy quyền tự do tôn giáo, cơ hội cho phụ nữ, chống buôn người và bảo vệ thai nhi.

Chúng tôi cũng biết rằng sự thịnh vượng của Mỹ là nền tảng của tự do và an ninh toàn cầu. Trong ba năm ngắn ngủi, chúng tôi đã tạo dựng nền kinh tế vĩ đại nhất trong lịch sử và chúng tôi đang nhanh chóng lặp lại điều đó. Quân đội Mỹ đã phát triển đáng kể về quy mô. Chúng tôi đã chi 2,5 nghìn tỷ USD trong bốn năm qua để củng cố quân đội. Chúng tôi có quân đội hùng mạnh nhất thế giới, thậm chí không có nước nào theo sát được.

Chúng tôi đã chống lại nhiều thập niên Trung Quốc lạm dụng thương mại. Chúng tôi đã hồi sinh Liên minh NATO, khi các quốc gia khác đang đóng góp ngân sách công bằng hơn nhiều. Chúng tôi đã tạo dựng quan hệ đối tác lịch sử với Mexico, Guatemala, Honduras và El Salvador để ngăn chặn nạn buôn người. Chúng tôi đang sát cánh cùng người dân Cuba, Nicaragua và Venezuela trong cuộc đấu tranh chính nghĩa vì tự do của họ.

Chúng tôi đã rút khỏi Thỏa thuận Hạt nhân Iran tồi tệ và áp đặt các biện pháp trừng phạt mạnh mẽ đối với nhà tài trợ khủng bố hàng đầu thế giới. Chúng tôi đã xóa bỏ hoàn toàn đế chế ISIS; tiêu diệt kẻ sáng lập và lãnh đạo của nó, al-Baghdadi; và tiêu diệt tên khủng bố hàng đầu thế giới, Qasem Soleimani.

Trong tháng này, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận hòa bình giữa Serbia và Kosovo. Chúng tôi đã đạt được một bước đột phá ngoạn mục với hai thỏa thuận hòa bình ở Trung Đông, sau nhiều thập niên không có tiến triển. Israel, UAE và Bahrain đều đã ký một thỏa thuận hòa bình lịch sử tại Nhà Trắng, nhiều quốc gia Trung Đông khác sắp tới sẽ tiếp bước họ. Họ sẽ có hành động sớm, họ biết điều đó là tuyệt vời cho họ và tuyệt vời cho thế giới.

Những thỏa thuận hòa bình có tính đột phá này là bình minh cho một Trung Đông mới. Bằng cách áp dụng một cách tiếp cận khác, chúng tôi đã đạt được những kết quả khác biệt – những kết quả vượt trội hơn nhiều so với trước đây. Biện pháp của chúng tôi đã có hiệu quả. Chúng tôi sẽ sớm thực hiện nhiều thỏa thuận hòa bình hơn nữa và tôi lạc quan trước tương lai của khu vực hơn bao giờ hết. Máu sẽ không còn đổ. Những ngày phải đổ máu ấy đã qua rồi.

Như đã nói, Mỹ cũng đang nỗ lực để chấm dứt chiến tranh ở Afghanistan, và chúng tôi đang đưa quân về nhà. Nước Mỹ đang hoàn thành sứ mệnh kiến tạo hòa bình, nhưng đó là sự hòa bình thông qua sức mạnh. Chúng tôi đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chúng tôi sở hữu vũ khí tối tân chưa từng có trước đây, chúng tôi chưa từng nghĩ có thể sở hữu chúng. Và tôi cầu xin Chúa sẽ không bao giờ phải sử dụng đến những vũ khí này.

Trong nhiều thập niên, nhiều tiếng nói yếu ớt đã đề xuất những giải pháp thất bại, theo đuổi tham vọng toàn cầu trong khi làm tổn hại đến chính người dân của họ. Nhưng chỉ khi các vị quan tâm đến người dân của mình, các vị mới tìm thấy cơ sở thực sự để hợp tác. Trên cương vị Tổng thống, tôi đã bác bỏ những cách tiếp cận thất bại trong quá khứ và tôi tự hào đặt nước Mỹ lên trên hết, và các vị cũng nên làm điều tương tự với đất nước của mình. Đó là điều các vị nên làm.

Tôi vô cùng tin tưởng rằng vào năm tới, khi hội ngộ trực tiếp, chúng ta sẽ được tận hưởng một trong những năm vĩ đại nhất trong lịch sử chúng ta – thậm chí là trong lịch sử nhân loại.

Cảm ơn quý vị. Chúa ban phước cho tất cả quý vị. Chúa ban phước cho nước Mỹ. Và Chúa ban phước cho Liên Hợp Quốc.

Categories: Chính-Trị Thời-Sự | Leave a comment

Create a free website or blog at WordPress.com.